Trên gương mặt tức giận của Tống Nhuyễn Nhuyễn mang theo ý lấy lòng.
"Đến rồi đây, chị Triệu, em ra ngay đâu."
Vừa cúp điện thoại, Tống Nhuyễn Nhuyễn đứng dậy, mở cửa ra khỏi phòng, đi vào trong ánh đèn mờ ảo.
- ----
Cái nắng oi bức không biết đã hạ xuống từ lúc nào, chỉ còn lại những tia nắng chiều đỏ rực, từng đợt sóng dạt vào bờ biển.
Nắng chiều rực rỡ chiếu xuống mặt biển, được phản quang lại tạo thành những vệt sáng long lanh.
Đường Tuế mặc áo ngủ đứng trên ban công, nhìn thấy phong cảnh tươi đẹp trước mặt, cánh tay trắng noãn nhẹ nhàng tì vào lan can, ngón tay xòe rộng ra chống cằm ngắm cảnh.
Lục Thời Minh đi từ trong phòng ra, ôm lấy eo Đường Tuế từ phía sau, cằm dưới hoàn mỹ nhẹ nhàng áp vào xương quai xanh của Đường Tuế.
Hơi thở nóng rực khiến thân thể Đường Tuế không nhịn được mà run rẩy.
"Anh tỉnh rồi à?"
Giọng nói của Đường Tuế trong trẻo, ngọt ngào, mang theo một chút mềm mại.
Lục Thời Minh cúi đầu hôn lên mặt cô.
"Tỉnh dậy phát hiện em không có bên cạnh, có chút nhớ em."
Hai cánh tay của anh siết chặt lại, ôm cơ thể mềm mại của Đường Tuế vào ngực, cái mũi cao thẳng cọ cọ vào một bên má non mềm của cô.
"Chồng à, chúng ta kết hôn rồi."
Đường Tuế rúc vào lòng Lục Thời Minh, đôi mắt nhìn những vệt nắng chiều còn sót lại đang chiếu xuống mặt biển ở phía xa xa, trên mặt mang theo một tia mơ màng.
"Đúng vậy, kết hôn rồi."
Vĩnh viễn có được cô.
Đường Tuế xoay người lại, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng vòng lên ôm lấy cổ của Lục Thời Minh, ánh nắng chiều dịu dàng bao phủ cơ thể cô, trông mờ mờ ảo ảo.
Lục Thời Minh cúi đầu, thấp giọng nói: "Tuế Tuế, em thật là đẹp."
Ngón tay có khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vân vê khuôn mặt tinh xảo của Đường Tuế, đôi môi bạc cũng áp xuống.
Dưới nắng chiều, hai người đứng hôn nhau giống hệt một đôi bích nhân.
Cơ thể dán chặt vào nhau, ngay cả cái bóng trên mặt đất, cũng quấn quýt cùng một chỗ.
- ----