Vì thế, Tần Tiễn Dư quan tâm hỏi: "Em họ khi nào về thế ạ?"
"Tuần sau."
Bác Tần mỉm cười đáp, vẻ mặt của bà thản nhiên, chuyên tâm gắp rau cho Đường Tuế, dường như đối với chuyện con trai sắp trở về cũng không quá để ý.
Tuần sau à.
Tần Tiễn Dư yên lặng nhớ kĩ.
Đúng lúc, tuần sau là lúc anh xuất viện.
Nhiều lắm thì chỉ hai ngày nay anh sẽ bị bác gây chút đau khổ mà thôi.
Nghĩ vậy thì cảm thấy dường như cũng không quá khó qua như thế.
Bác Tần ngước mắt lên, tuy nói sắc mặt Tần Tiễn Dư không có chút thay đổi nào.
Dù sao cũng là đứa trẻ nhìn từ nhỏ đến lớn, tất nhiên bác Tần vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ý tưởng của Tần Tiễn Dư.
Hừ, tên nhóc thối này còn muốn thoát khỏi bà, không có cửa đâu.
Bữa cơm này, ngoài mặt có vẻ bình thản, nhưng mà bên trong là sóng gió mà không ai biết được.
"Giám đốc."
Lát sau, trợ lý đi đến, trên tay anh ta còn cầm một đống hồ sơ dày cộp.
"Đây đều là tài liệu, có một số trên mạng, tôi đều tổng hợp lại đây rồi."
Tần Tiễn Dư khẽ gật đầu.
Nhận văn kiện trong tay trợ lý xong, rồi đưa đến trước mặt Đường Tuế.
"Em xem một chút rồi xử lý đi."
Đường Tuế có chút mơ màng, trong khoảng thời gian ngắn không biết cái trước mắt này là cái gì.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé mở ra.
Trên cơ bản đều là ảnh chụp nguyên chủ bị ngược đãi.
Xem ra, những tấm ảnh chụp này đều được chụp từ ô tô đậu bên ngoài đường, hoặc là từ camera bên đường.
Bởi vì chỗ ngủ của nguyên chủ là ở ban công, hơn nữa bảo mẫu không để ý đến cô chút nào, ban công lại không có bức rèm, cho nên các loại hành vi ngược đãi của bảo mẫu đối với nguyên chủ đều bị bại lộ.
Có tấm nguyên chủ quỳ gối trên mặt đất ăn cơm, có ảnh mùa đông bên ngoài tuyết rơi trắng xóa, nguyên chủ mặc quần áo đơn bạc, ngủ ở ban công đến lạnh run.
Nhưng mà hiện tại, nhìn thấy những tấm ảnh chụp này, Đường Tuế siết chặt ngón tay.
Vẫn cảm thấy ngày đó xuống tay có hơi nhẹ.
"Mấy cái đó là cái gì thế?"
Bác Tần nhìn thấy ảnh chụp trên bàn, mỗi một tấm đều tràn đầy khuất nhục