Anh nhìn thấy cánh mũi phiếm hồng của Đường Tuế, cùng với một đôi mắt to tròn ngập nước, lúc này mới gật đầu.
Thật ngốc.
"Đúng vậy.
"
Tần Tiễn Dư gật đầu một cách cứng nhắc, vành tai cũng vô thức phiếm hồng.
Ngón tay thon dài để bên người hơi siết lại.
Còn cực kì mất tự nhiên mím môi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Tiễn Dư, khóe miệng Đường Tuế khẽ cong lên.
"Cảm ơn anh, Tần Tiễn Dư.
"
Nụ cười của cô thật sự rất ngọt ngào, cặp mắt màu đồng giống như mật đường hòa tan.
Tần Tiễn Dư bị nụ cười của cô bắn trúng.
Sâu trong nội tâm mềm mại thành một mảnh.
Anh mất tự nhiên cười cười, rồi lại rũ mắt, cái sự lạnh lùng bao quanh toàn thân biến mất sạch sẽ, thay vào đó là cảm giác ôn nhu.
Bác Tần thấy vậy, nhịn không được mà trêu ghẹo.
"Ôi chao, Tuế Tuế, chỉ cảm ơn Tiễn Dư thôi sao? Nơi này đâu có chuyện gì của bác?"
Bác Tần cười cười nhìn cả hai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế đỏ lên, lúc này mới vươn tay ôm lấy bác Tần, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cọ cọ trên người bà.
"Cũng thích bác mà.
"
Bác Tần cười ha ha, bà chính là thích bộ dáng đáng yêu này của Tuế Tuế.
- ----
Đã gần đến ngày Tần Tiễn Dư xuất viện.
Sáng sớm bác Tần đã đến rồi, đi cùng với bác còn có bác trai Tần.
Trùng trùng điệp điệp đến đón Tần Tiễn Dư xuất viện.
Viện trưởng cũng cực kì kinh ngạc khi thấy tốc độ khôi phục của Tần Tiễn Dư, cũng không phải gãy xương là bệnh nặng gì, nhưng mà trạng thái khôi phục của Tần Tiễn Dư thật sự rất mạnh mẽ.
Có cảm giác chỉ cần nằm viện một thời gian đã khôi phục một cách thần kì.
Tốc độ khôi phục này, quả thật khiến người khác sợ hãi, hít thở không thông.
Tần Tiễn Dư về nhà rồi, những người còn lại đều lục tục rời đi.
Chỉ có bác Tần không đi.
Tần Tiễn Dư ngẩng đầu lên: "Bác, lúc này em họ có lẽ cũng đã về rồi, bác không định về à?"
Bác Tần ngồi trên sô pha, nói chuyện cùng Đường Tuế, lúc nghe được lời nói này của Tần Tiễn Dư nhịn không được mà nở nụ cười.
"Đồ đạc của bác cũng đã chuyển