"Trước kia anh nấu ăn rất ngon.
"
Đường Tuế nắm chặt cánh tay Cố Kim Triều không buông.
Hôm nay, cô không muốn bị điện giật nữa.
Thực sự không muốn!
Cố Kim Triều nhíu mày, lạnh lùng hất tay cô ra.
Làm Đường Tuế nhỏ bé ngã xuống sàn.
"Tôi không biết.
"
Cố Kim Triều cau mày, lạnh lùng quay đi.
Đường Tuế ngồi dưới sàn, đôi mắt rơm rớm nước nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của Cố Kim Triều.
Cô cụp mắt khóc, đôi vai nhỏ run lên.
Lần điện giật thứ hai, trốn không thoát rồi.
Cố Kim Triều tiến lên vài bước, phát hiện không có bất cứ âm thanh nào ở phía sau.
Trong lòng cảm thấy lạ, anh quay đầu lại.
Trong căn bếp lờ mờ, một thân hình nhỏ bé đang ngồi đó, nhìn có vẻ rất lạc lõng.
Chỉ là không được ăn mì thôi mà?
Sao nhìn cứ như chồng chết vậy?
"Thật phiền phức.
"
Cố Kim Triều không nhịn được nói, rồi lại bực bội đi về phía nhà bếp.
Cả người đứng chắn trước mặt Đường Tuế.
"Tôi mất trí nhớ, quên mất phải làm như thế nào rồi.
"
Anh cộc cằn nói.
Đường Tuế nghe xong cảm thấy có hi vọng.
Cô chợt cười lên, đưa tay lau nước mắt, cười hì hì nhìn Cố Kim Triều.
"Trước kia em từng thấy anh làm, còn nhớ các bước.
"
Đường Tuế hoảng loạn lau nước mắt, khịt mũi, định đứng lên nhưng phát hiện vì ngồi đã lâu nên không đứng dậy nổi.
Cố Kim Triều nhìn cô từ trên cao xuống.
Dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mi dài của cô gái khẽ run, tạo nên một bóng râm dưới mí mắt.
"Em! " Đường Tuế ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Chân em bị tê, đứng lên không nổi.
"
"Phiền chết được.
"
Cố Kim Triều cau mày, hơi thô lỗ nhấc áo cô lên, đỡ cô dậy.
Đợi khi cô đứng vững rồi, Cố Kim Triều buông tay ra.
Mặc dù Đường Tuế đã đứng lên, nhưng hai chân vẫn còn tê, hoàn toàn không đứng vững được.
Khi sắp ngã nhào xuống mặt đất.
Đường Tuế nhanh chóng vươn cánh tay nhỏ bé ra, ôm chặt