Cố Kim Triều cúi đầu, gương mặt đẹp trai bỗng dí sát vào.
Mái tóc đen xõa trên gò má thanh tú của cô.
"Đường Tuế, em nên biết, tôi cũng có thể làm bất cứ chuyện gì với em.
"
Giọng anh lạnh lẽo âm u giống như truyền ra từ lòng đất.
Lòng Đường Tuế hoảng hốt, tay vừa đẩy lên thì.
Cố Kim Triều buông cằm cô ra, dùng tay bọc lấy tay nhỏ của cô.
Bàn tay mềm như bông, giống như không xương, lại trắng nõn mịn màng như bạch ngọc.
Bàn tay Cố Kim Triều bọc lấy tay cô.
Anh nhéo nhéo.
Có hơi đau.
Đường Tuế cắn môi, không phát ra âm thanh gì.
Cố Kim Triều:???
Sao lại khóc nữa rồi.
Anh còn chưa làm gì đã khóc, anh đáng sợ đến vậy sao?
Anh chỉ!
"Em đừng khóc.
"
Cố Kim Triều duỗi tay lau nước mắt giúp cô, không cẩn thận lại nhìn thấy vệt đỏ mình vừa gây nên trên cằm cô.
Anh cũng đâu dùng sức lắm, sao lại đỏ lên thế.
Đường Tuế bĩu môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt, muốn khóc mà không khóc ra.
Anh thật sự quá dữ, quá hung dữ.
"Em còn khóc nữa, tôi sẽ hôn em đó.
"
Cố Kim Triều cố ý dọa cô.
"Dù sao vừa nãy em cũng hôn tôi trước rồi.
"
Đường Tuế lập tức không nhịn được nữa, rúc người lại, nước mắt chậm rãi tuôn rơi, đôi mắt to nhiễm đầy sương mù.
Cố Kim Triều:???
Người con gái này đúng là làm từ nước mà, lá gan cũng rất nhỏ.
"Được rồi, tôi sai rồi.
"
Cô cứ khóc vậy mãi, không hiểu sao, lòng anh cũng không dễ chịu gì.
Tuy giọng anh vẫn còn hơi dung dữ, nhưng ánh mắt lại có chút lo lắng.
Cô gái nhỏ mềm mại, khóc lên tội nghiệp chết đi được.
Khiến anh có loại cảm giác mình làm gì cô cũng được.
Có lẽ, cô là vợ anh đi!
Tiếng khóc của Đường Tuế dần biến mất nhưng đôi mắt vẫn đỏ hoe, cô gật đầu.
Cố Kim Triều đưa tay chạm vào gò má cô.
"Rửa mặt rồi xuống ăn cơm, mẹ ở bên này.
"
Đường Tuế