Đột nhiên, Cố Kim Triều siết chặt cánh tay đang cầm điện thoại lại.
Nam thần?
Nhìn nội dung cuộc đối thoại là biết kẻ gửi tin nhắn là Cố Trạch Khải.
Cố Kim Triều lại lướt lên lịch sử trò chuyện, trên cơ bản đều là Đường Tuế nói chuyện, Cố Trạch Khải rất ít trả lời.
Là Đường Tuế một lòng một dạ theo đuổi Cố Trạch Khải.
Cố Kim Triều mặt không biểu cảm ném điện thoại cô lên sô pha.
Còn anh thì về lại bàn đọc sách, bắt đầu làm việc.
Nhưng anh không thể nào chuyên tâm vào công việc được, vừa nhìn thấy tài liệu thì trong đầu liền liên tưởng tới Đường Tuế.
Anh nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi rồi cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn.
"Camera đã sửa xong chưa?"
Rất nhanh, đã nhận được tin nhắn trả lời.
"Hả? Không phải cậu nói không sửa nữa à? May mà tôi chưa vứt đi, nếu không thì lãng phí không biết bao nhiêu tiền.
"
Cố Kim Triều nheo mắt nhìn tin nhắn.
"Sửa xong rồi thì trực tiếp phát nội dung cho tôi.
"
Gửi tin nhắn xong, Cố Kim Triều ném điện thoại sang một bên.
Ánh mắt lạnh thấu xương nhìn Đường Tuế trên sô pha.
Hy vọng, em không lừa tôi.
Đường Tuế đang ngủ ngon lành trên sô pha thì bỗng nhiên nghe Luân Hồi Kính nói.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, gửi một phần văn kiện cho Cố Trạch Khải, bắt buộc phải là tài liệu trong máy tính Cố Kim Triều, nhanh lên, nếu không sẽ bị điện giật.
Đường Tuế nhíu mày, tuy chưa mở mắt ra nhưng cô lại vô hình cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
Cô mở mắt ra, nhìn về hướng mình cảm nhận được.
Chỉ có! Cố Kim Triều đang cúi đầu làm việc.
"Ông xã.
"
Đường Tuế nằm trên sô pha, gọi một tiếng.
"Ừ?"
Cố Kim Triều đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ cô.
Đường Tuế ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, ngẩng đầu, chớp đôi mắt to mênh mông sương mù, đáng yêu một cách khó tả.
"Chúng ta cùng về ngủ nhé?"
Đường Tuế mềm mại dò hỏi.
Cố Kim Triều: "Chờ một lát.
"
Đường Tuế cúi đầu, ngón tay nắm chặt làn váy mình.
Phải nhanh chóng dụ Cố Kim Triều ra ngoài, nếu không sao cô có thể