Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Dao kinh ngạc bắt lấy tay người nọ, nhưng chợt nhớ ra thân phận hiện tại của mình.
Cô ta lại hổ thẹn che kín mặt, không dám đối mặt với Cố Trạch Khải.
"Anh đi đi, một người như em căn bản không xứng ở bên cạnh anh, hu hu.
"
Cố Trạch Khải thấy cô ta nước mắt như mưa, cuộn người ngã quỳ trên đất, nhìn cực kỳ đáng thương.
Anh ta khẽ thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống ôm lấy Đường Dao.
"Đồ ngốc, thứ anh yêu chính con người em, chứ không phải những thứ khác, chỉ cần anh ở đây, anh sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào bắt nạt em.
"
Cố Trạch Khải nói xong, lại ôm chặt Đường Dao vào lòng.
"Dạ.
"
Đường Dao vừa khóc vừa rúc vào lòng Đường Dao.
Ngôn Tình Nữ Phụ
Bây giờ cô ta chỉ còn hai bàn trắng, chỉ có thể dựa vào Cố Trạch Khải.
!
Đường Tuế rời khỏi biệt thự nhà họ Đường, vẻ mặt hơi mê mang.
Ngẫm lại, thật ra nguyên chủ rất đáng thương.
Căn bản không có ai thích cô ấy cả.
"Cô chủ, lên xe chưa ạ?"
Tài xế vẫn luôn đi sau Đường Tuế, thấy cô thất thần cất bước, nhịn không được lên tiếng hỏi ý cô.
Đường Tuế gật đầu, vừa chuẩn bị lên xe.
Bỗng có một chiếc xe đi tới, nhìn khá quen thuộc.
Đường Tuế che mắt, tránh ánh sáng chiếu vào.
Vừa lúc đó, chiếc xe đối diện dừng lại.
Cố Kim Triều từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt cô rồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
"Anh đến chậm rồi.
"
Bàn tay mềm mại của Đường Tuế lạnh như băng.
"Không đâu.
"
Đường Tuế lắc đầu.
"Bọn họ không xứng để anh ra tay.
"
Đường Tuế nói xong thì rúc vào ngực Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều nhìn cô tự động dựa vào người mình thành một cục đáng yêu.
"Có đói không, tôi đưa em đi ăn gì đó nhé, nhà hàng buổi trưa tôi ăn khá ngon đấy.
"
Cố Kim Triều nắm tay cô, cùng nhau lên xe.
"Được.
"
Đường Tuế gật đầu.
Đường Tuế đang dựa vào ngực anh ngẩng đầu: "Anh nhìn nè, bụng em đói đến nỗi xẹp lép luôn.
"
Nói rồi, Đường Tuế kéo bàn tay to lớn của Cố Kim Triều,