Cơ thể của Cố Kim Triều cứng lại, bước chân cũng đột nhiên dừng lại.
Thấy anh đột nhiên dừng lại, Đường Tuế khẽ thốt lên, hai tay ôm chặt lấy cổ Cố Kim Triều.
Đừng nói là ném xuống nhé!
Cố Kim Triều thấy cô đang sợ hãi gì đó, khóe miệng anh khẽ giật, ôm cô tiếp tục đi về trước.
"Em đi tắm trước đi, anh sang phòng khác tắm.
"
Về đến phòng, Cố Kim Triều nhẹ nhàng thả cô xuống.
"Được.
"
Vì đã ăn no nên lúc này Đường Tuế cảm thấy hơi buồn ngủ, cô dụi mắt, đi về phía phòng tắm.
Cô gội đầu qua loa qua, tóc đã quá dài, mới sấy khô được một nửa đã lười sấy tiếp, cô sờ cổ tay có chút đau nhức rồi đi đôi dép mềm mại về giường.
Nằm trên giường, đợi một lúc, vẫn chưa thấy Cố Kim Triều sang.
Hai mắt Đường Tuế dần dần nhắm lại.
Sau khi tắm xong, Cố Kim Triều ở trong phòng làm việc trả lời email, nên giờ mới quay lại phòng ngủ.
Nhìn vật nhỏ mềm mại đang nằm trên giường, cả người anh nhẹ nhõm, trái tim như được gì đó lấp đầy.
Vừa đi lên mấy bước, lại phát hiện tóc Đường Tuế còn chưa khô.
Anh không khỏi nhíu mày rồi quay lại phòng tắm, lấy máy sấy, ngồi lên giường sấy tóc cho cô.
Làn tóc dài của cô rất tinh tế và mềm mại, sờ vào rất thoải mái.
Máy sấy tóc có hơi ồn, cô nghe được thì cau mày lại, càu nhàu.
Cố Kim Triều nở một nụ cười nhẹ, nhưng động tác trên tay anh vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục sấy tóc cho cô.
Đợi tóc khô xong, Cố Kim Triều để máy sấy sang một bên rồi nằm lên giường, ôm lấy thân thể mềm mại của Đường Tuế.
Đôi môi mỏng in lên mặt cô hai nụ hôn.
"Đau.
"
Đường Tuế bị anh đánh thức, không khỏi càu nhàu vài câu.
Cô mở mắt, đôi mắt to ngây thơ lấp lánh nhìn Cố Kim Triều.
Cố Kim Triều cảm thấy trái tim mình tan chảy.
Có loại cảm giác, cô là bảo bối của anh.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, mỗi một tấc, mỗi một phân của cô, đều là thứ anh thích.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều -10, tổng còn