Chỉ thấy y cúi người, hương hoa mai thoắt ẩn thoắt hiện bao vây lấy nàng, trong đôi mắt tuấn tú hiện lên vẻ tìm tòi:“Nhưng tại vì sao ngươi lại lấy lý do vị hôn phu để thoái thác, lại còn chỉ nói với Lương thị và lão tam mà không nói với ta.
”Đứng ở góc độ của Tạ Kỳ mà nói, lời nói của Ninh Xu quả thực không có sự nhất quán.
Ninh Xu: “…”Đấy cũng là lý do vì sao nàng không giỏi trong các trò chơi, bởi vì nàng đã quá tập trung vào chiến lược của mình mà lại bỏ qua một vài chi tiết.
Tạ Kỳ lại là một người khôn khéo.
Nàng chớp chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới đáp: “Nói ra liệu ngươi sẽ tin ta sao?”Tạ Kỳ bật cười.
Đột nhiên kiệu bị nghiêng sang trái, Ninh Xu bất ngờ không kịp phòng ngừa va vào bên cạnh.
Tạ Kỳ phản ứng nhanh, ôm chặt lấy eo nàng.
Khoảng cách hai người rất gần.
Gần đến mức có thể nhìn được nhau trong ánh mắt, hơi thở đan xen, bàn tay y nóng bỏng xuyên qua lớp áo mỏng manh trên người Ninh Xu.
Bên ngoài cỗ kiệu truyền đến một âm thanh: “Nhị gia, không sao chứ?”Tạ Kỳ không có phản ứng gì.
Người trong lòng có vẻ như phù hợp cực kỳ, làn da trắng nõn tinh tế, thân thể uyển chuyển.
Có một mùi thơm nhẹ khác với mùi hương nhàn nhạt mà y yêu thích phả vào mặt, như thể quyến rũ mọi người cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài của nàng, tiến vào nếm thử hương vị ngọt ngào ở bên trong.
Ánh mắt của y dừng lại ở trên chiếc cổ mảnh mai của Ninh Xu, lồ ng ngực phập phồng dao động.
Bất giác, đôi mắt Tạ Kỳ tối sầm lại.
Ninh Xu dùng tay đẩy ra, cảm nhận rõ ràng lồ ng ngực cân đối và mạnh mẽ của Tạ Kỳ dưới lớp quan phục, cùng với nhịp tim, một nhịp, hai nhịp, trầm ổn mà mạnh mẽ.
Nàng muốn lùi lại nhưng Tạ Kỳ lại càng dùng sức hơn.
Nói với giọng khàn khàn:“! Ngươi dục cự còn nghênh.
”Giống như chạm vào là nổ ngay.
Ninh Xu đột nhiên bật cười, không phải kiểu ái muội thẹn thùng mà là đôi mắt trong veo, bình thản như thường lệ.
Mắt nàng sáng như sao trên trời: “Dục cự còn nghênh?”“Chỉ