"Ào."
Một làn nước lạnh buốt cứ vậy đổ xuống thân hình cô gái nhỏ.
Quân Dao trong cơn choáng ngờ ngợ nhìn thấy trước mắt mình là hai tên đàn ông cao lớn.
Một tên đeo vàng tiến đến gần, cầm chặt lấy cái cằm nhỏ của cô, nói:
- Ê, con bé này mày có tỉnh ngay không hả?
Đột nhiên bị làm cho đau, Quân Dao ngay lập tức mở bừng mắt.
Cô kinh hãi tột độ, cả tâm trí bị hai tên côn đồ cao to doạ cho trì trệ:
- Mấy...!mấy người là ai chứ?
Nghe được câu hỏi của cô gái, tên đàn ông còn lại liền không nhịn được mà cười lớn:
- Có phải bị doạ đến ngu rồi không? Kể ra, bọn này cũng thấy thương cô em phết đấy.
Bị cả bố ruột bán đi để gán nợ cơ mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông đeo vàng chầm chậm buông cằm cô ra, hắn ta bước từng bước đến gần gã còn lại, đưa tay lên vỗ vào vai hắn mấy cái, vừa vỗ vừa nói:
- Thôi, nó được gả vào nhà họ Minh là coi như được bù đắp rồi.
- Xì, gả làm cô dâu cho thằng ngốc mà mày cũng nói được.
Tên đó xì xầm mấy tiếng thật nhỏ rồi quay người bước theo tên kia ra cửa:
- Nghỉ ngơi tí đi, lát người nhà họ Minh sang rước mày đi rồi.
Sau khi cánh cửa gỗ đóng lại, Quân Dao mới buông ra bộ mặt sợ hãi.
Cô thư thả ngả người về sau, thuần thục gỡ hết mấy thứ dây thừng đang trói chặt lấy bản thân:
"Hệ thống, cốt truyện đến đâu rồi?"
[ Tinh.
]
[ Thưa kí chủ, hiện nay cốt truyện đã phát triển đến lúc nữ chủ sắp bị bán vào nhà họ Minh.
]
Âm thanh vừa truyền đến tai, Quân Dao đã nhàn nhạt gật đầu.
Tiếp đến, cô nheo mắt nhìn về một chỗ tối trong căn phòng, khoé miệng có hơi cong lên theo hình bán nguyệt.
Cô gái đứng dậy, tiến đến phía ban nãy, không nói một lời nào đã mỉm cười thật tươi, bàn tay còn rất có thiện ý mà đưa lên chào.
Nhưng chẳng được mấy giây, nụ cười xinh đẹp đã vụt tắt.
Quân Dao đưa tay còn lại lên, một đấm đập tan thiết bị điện tử to bằng ngón tay cái.
Hừ, muốn theo dõi bà thì đợi tu thêm ba kiếp đi!
Cũng vào lúc thiết bị kia vỡ vụn, ở một căn phòng khác, một nam nhân bỗng nhiên cười thành tiếng.
Hắn cầm lên một xấp giấy, ngón tay quyến rũ cứ vậy mân mê tấm ảnh của một nữ nhân kiều diễm, khoé miệng không biết tự bao giờ nâng lên một nụ cười:
- Thật mong chờ.
Trở lại với căn phòng tối, Quân Dao đứng chống tay nhìn quanh căn phòng, lòng không khỏi ngao ngán:
- Phòng này bẩn quá.
Tiểu hệ thống ngồi trước màn hình nghe xong câu này, cả thân củ cải không kiềm chế được mà trở nên cứng đờ.
Nó nhìn vào kí chủ nhà nó, rất mãnh liệt nêu lên ý kiến:
[ Cô chính là không có não! Người ta là đang buôn người! Là buôn người, không có ai có đủ lòng tốt để cho cô vào khách sạn năm sao