Minh lão gia, ông rốt cuộc là đang hỏi tôi về chuyện gì?- Là việc ông đẩy cho Quân Gia những sai lầm của ông khi còn trẻ, bức cho người ta không còn đường sống rồi ép người ta gả Quân Dao đến đây hay là việc ông bắt cóc tôi để uy hiếp Lục Thị?
Quân Dao vừa nghe xong, cả cơ thể đã tự động trở nên sững lại.
Thật sự ngày hôm nay với cô quả thật quá phong phú.
Đối tượng công lược lần này của cô cũng rất phong phú!
Minh Hiên Hành bị hỏi khó, cổ họng vô thức như khoá chặt lại.
Ông khô khan đáp:
- Minh Viễn, con nghe ta nói...
Người đàn ông không đợi gì thêm đã cắt ngang, đôi con ngươi âm trầm bỗng nhiên sắc bén lạ kì.
- Minh lão gia, tôi không muốn nghe thêm bất kì điều gì nữa.
Vốn dĩ tôi ở mười năm đầu tiên của cuộc đời còn nghĩ rất tốt về ông, tôn ông lên như thần tượng.
Đến mười bốn năm sau, ông cho tôi quả là bất ngờ lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không...!Tiểu Viễn à...!ta...
Chẳng để tâm đến lời nói còn đang dang dở của người đàn ông lớn tuổi, Minh Viễn nắm chặt lấy tay của Quân Dao, dứt khoát rời khỏi.
- Chuyện ngày hôm nay tôi đã trình báo lên phía cảnh sát.
Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ lại đến, làm với ông những gì như đã làm với ông Quân.
- *-
Quân Dao ngồi trên chiếc ghế bọc da mềm mại, mơ màng nhìn ra cửa sổ.
Hiện tại nhiệm vụ lật đổ nam nữ chủ đã được coi là thành công, nhiệm vụ công lược cũng đã dần đi đến hồi kết nhưng trong thâm tâm sâu thẳm, cô dường như vẫn đang nơm nớp lo sợ.
[ Tinh.
]
[ Hảo cảm của đối tượng công lược đối với kí chủ tăng thêm năm phần trăm.
Hiện tại là chín mươi phần trăm.
Mong kí chủ tiếp tục cố gắng! ]
Âm báo non nớt vừa vang lên đã khiến nữ nhân nào đó đầu xuất hiện ba dấu chấm đen xì.
"Ta chưa làm gì mà sao hảo cảm lại tăng?"
[ Cái này hệ thống không biết! ]
Thầm thở dài một hơi sầu não, cô gái mệt mỏi trả lời:
"Thôi được rồi, cái này ta biết.
Hảo cảm đột nhiên tăng một trăm phần trăm là do ta quá xinh đẹp!"
[...] Nó không quen người này, đi đây!
Biết được hệ thống củ cải nhỏ đã giương lên cờ trắng, nữ nhân liền rất vui vẻ.
Cô đưa mắt nhìn qua khung cửa sổ, miệng ngân nga một giai điệu không rõ tiết tấu.
Chợt, người đàn ông ngồi bên cạnh cất tiếng gọi:
- Này!
Đôi mày xinh đẹp hơi nhíu lại khó coi, cô gái quay ra đối diện với người đàn ông, thắc mắc:
- Cái gì?
Đối với thái độ này của cô, Minh Viễn đã sớm quen từ lâu.
Hắn ta vẫn chuyên tâm điều khiển chiếc xe bốn bánh sang trọng, chỉ riêng có khuôn miệng là hoạt động:
- Vừa nãy cô cũng ra dáng đấy.
- Lúc nào?
Bị hỏi vặn, người đàn ông tuy khuôn mặt vẫn không hiện ra bất kì biểu cảm gì nhưng rất rõ ràng đôi tai của hắn đã đỏ lựng lên.
- Vừa nãy lúc cô nói chuyện với anh ta ở sảnh.
- Ồ.
Thiếu nữ vui vẻ ồ lên.
Đoạn, cô lấy hai tay che miệng, khúc khích:
- Anh khen tôi à?
- Ừ.
- Khen thôi đừng ngại.
Bất ngờ bị nói trúng tim đen, Minh Viễn mặt mày thoáng chốc trở