Từ trên trực thăng nhìn xuống chính là hình ảnh hàng loạt các đoàn quân tang thi như vũ bão đổ về căn cứ. Ở chính giữa của cơn lũ tang thi là chiếc kiệu đỏ rực, kiệu của tang thi vương.
- Cái quái gì đây ?
Hoắc Dật Thành nhìn vào một màn kia không nhịn nổi mà bàng hoàng.
- Căn cứ bị tấn công, hiện tại mọi người đang di tản đến khu khác.
Người đang điều khiển trực thăng gấp gáp trả lời lại. Trên người anh ta đầy những vết thương bầm tím.
" Reng "
Bộ đàm nhỏ được treo gọn trên cao reo lên liên hồi, anh ta rất nhanh đã mở bộ đàm lên, sẵn sàng nghe lệnh.
Trong bộ đàm liền vang lên hàng loạt âm thanh lớn, có cả tiếng hét, tiếng gầm gừ và tiếng khởi động ma pháp.
Giọng của tổng quản cũng xuất hiện trong những âm thanh đó, ông trực tiếp ra lệnh.
- Tiểu Khiên, cậu mau điều khiển trực thăng ở trên không trung. Cố gắng bảo vệ tiểu đội A hoặc đưa họ đến nơi nào đó ít tang thi một chút. Căn cứ không trụ nổi nữa rồi!
Câu cuối cùng, tổng quản căn cứ gần như hét lên. Sau đó là hàng loạt tiếng tút tút ngân dài, đem theo chút hi vọng mỏng manh của đoàn người vùi xuống hố cát.
- Cha!
Đàm Sương lúc ấy kích động hét lên một tiếng rồi không chịu nổi mà ngất xỉu.
Tổng quản căn cứ chính là đội trưởng đội đặc nhiệm quốc phòng, cũng là cha của cô. Ông chính là người thân duy nhất của cô, người nuôi nấng cô tù khi cô còn bé xíu.
Ngay lúc này, lúc ông cần cô nhất, cô lại không thể làm gì.
Tiểu Khiên nhìn xuống phía dưới đã thấy hàng loạt tang thi đổi hướng, tiến về phía trực thăng.
- Chết tiệt! Mau chạy đi nhanh lên!
Hoắc Dật Thành chửi thề một tiếng rồi quay lại nhắc nhở Tiểu Khiên.
Vừa quay người lại, đập vào mắt anh là hình ảnh chàng trai nhỏ nhắn không ngừng co giật. Mấy giây sau, anh ta liền đổ nhào xuống đất, da thịt tím tái quái dị.
Tiểu Khiên lồm cồm bò dậy, không còn là hình ảnh cậu thiếu niên năng động mọi ngày, giờ chỉ còn lại cái xác khô khốc tím tái, phần mắt nâu sáng tươi khoẻ nay đã trở thành một màu trâng đục.
Anh ta gào lên rồi nhào đến phía Đàm Sương, miệng há ra thật lớn.
Hiện tại tình hình dù chỉ có duy nhất một tang thi là Tiểu Khiên đấu với năm người dị năng giả nhưng chính là bọn họ không còn một chút sức lực.
Hoắc Dật Thành chỉ có thể mở sẵn cửa trực thăng, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Tiểu Khiên rơi xuống. Sau đó nhanh chóng ngồi vào ghế lái, ngăn không cho trực thăng rơi tự do.
Vu Tử Ân bất chợt choàng người tỉnh dậy, hắn nhìn xuống phía dưới liền thấy vô cùng ngạc nhiên. Một trận tang thi triều quy mô lớn đang tập trung chạy theo phía bọn họ.
- Trực thăng hết nhiên liệu rồi!
Hoắc Dật Thành hét lên một tiếng rồi tức giận đấm mạnh vào vô lăng. Máy bay cưa thế rơi xuống khu đồi rộng.
Nhóm bọn họ cũng nhanh chóng nhảy