Hắn nhìn cô hồi lâu, sau lại chầm chậm tiến đến đứng trước mặt, giọng nói toát ra khí thế uy lực mà lại mang hàn khí đến thấu xương.
- Là cô làm nàng bị thương ?
Quân Dao không hề sợ hãi trước uy lực của bậc đế vương, toàn thân cô cũng toả ra khí thế của mẫu nghi thiên hạ.
- Xin Vương Thượng lượng thứ ta nói thẳng. Suốt từ khi ngày cho lệnh cấm túc đến nay, ta chưa từng rời khỏi phủ. Đúng hơn là không thể rời khỏi phủ. Ám vệ ngài cử đến canh chừng ta không sót một khắc. Nha hoàn của ta cũng đã bị cấm túc ở biệt phủ. Thật khó để tin ta có thể bày kế hãm hại cô vũ nữ này.
Lộc Tuyết sau khi nghe thấy một màn này liền bầu chặt tà váy ren mỏng, tựa vào sâu trong lồng ngực của nam nhân, cổ họng không ngừng vang lên tiếng nấc nghẹn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn về người nam nhân kia, sau khi nghe được lời nói không chút hối lỗi của cô liền nhắn mày tỏ vẻ rất không vừa ý.
- Ý cô là nàng nói sai sự thật ?
- Đúng là vậy mà.
Cônhún vai một cái rồi bày ra dáng vẻ như biểu lộ "nó chính là sự thực, là chân lí hiển nhiên".
Thở dài một cái phiền não, Quân Dao lại cất lên lời nói sắt thép.
- Cô ta thân là một vũ nữ được mời về biểu diễn trong tại tiệc mừng thọ của mẫu hậu lại dám hỗn hào với ta, ỷ mình được Vương Thượng sủng ái mà lên mặt với chính thất. Ta không xử cô ta tội chém, đã là quá nhân từ.
Âm giọng nhàn nhạt lại vô cùng cứng chắc khiến cả hắn và Lộc Tuyết vũ nữ cũng có chút ngỡ ngàng.
Hắn chăm chú nhìn vào cô rồi sựng người. Dưới ánh trăng ngà mềm mại, thân ảnh nữ nhân bận trên mình bộ y phục trắng tinh thanh khiết khi kết hợp với khuôn mặt tinh xảo lại hoà hợp đến lạ. Tựa như quang cảnh xung quanh đều là làm nền cho vẻ đẹp và khí chất của nữ nhân ấy.
Hắn thừa nhận, hắn một phần do bận việc triều đình, một phần do mải mê bên cạnh Lộc Tuyết, phần lớn chính là vì không để ý đến cô nên đối với cô thực sự có chút mờ nhạt.
Nhưng hắn ít nhiều vẫn nhớ được những điểm đặc biệt của nữ nhân ấy. Lúc này, những điểm ấy mới được làm rõ lên, khí chất và nhan sắc quả thực không thể xem thường.
Quân Dao đưa ánh mắt chán ghét nhìn về đôi nam nữ và đội binh lính ở ngoài cửa, miệng nhỏ cất âm giọng không rõ xúc cảm.
- Đã sắp tới canh ba, mong các vị đây hồi phủ. Ta muốn nghỉ ngơi.
Cô vừa cất lời, đám binh lính cùng Vân công công liền nhanh chóng rời khỏi, Vương Thượng và Tuyết Lộc cũng trở