Người phía trước hắn nghe xong liền giật giật khoé miệng. Cô chống hai tay lên bày ra bộ dáng suy tư, rất lâu sau mới hỏi lại.
- Ta mới mười bảy, lấy đâu ra phu quân ?
Tề Minh nghe xong toàn thân chợt thấy căng cứng, trong lòng không rõ lí do đẩy lên cảm xúc bất an nặng trĩu. Hắn vội vàng nắm lấy bả vai của nữ nhân trước mắt, luống cuống hỏi.
- Cô nói cái gì ?
Quân Dao liền nhíu mày khó chịu, cô nhăn mặt nhìn hắn, cất giọng hậm hực.
- Vị công tử này động khẩu không động thủ.
Như nhận ra hành động lỗ mãng của mình, Tề Minh mới nới lỏng lực đạo của bản thân, tuy vậy, bàn tay hắn vẫn là yên vị đặt trên bả vai nữ tử.
Tề Thiên Túc thấy một màn này liền vội vội vàng vàng chạy đến gạt phăng bàn tay của nam nhân kia ra, một thân đứng chắn cho cô. Anh nhìn chằm chằm vào Tề Minh, ánh mắt sâu đi mấy phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đừng hòng động vào tỷ ấy.
Hắn nhìn vào Tề Thiên Túc nhíu mày khó chịu. Rất lâu sau mới cất lên âm giọng trầm trầm.
- Gọi là tẩu.
- Tẩu ?
Âm giọng hơi lớn mang theo đầy sự ngạc nhiên của nữ tử vang lên, thành công cắt ngang bầu không khí căng thẳng.
Tề Thiên Túc vội vã quay lại phía sau, xua tay đến loạn, anh cất lên âm giọng như lừa bịp trẻ nhỏ.
- Là khi còn nhỏ ta có chơi trò gia đình.
Gậy đầu tỏ ý đã hiểu, Quân Dao bước lên phía trước, xoè tay ra giữa không trung, mỉm cười nhìn nam nhân nọ.
- Vậy xin được làm quen lại, ta tên Quân Dao, cả Quân cả Dao đều là ngọc đẹp.
Tề Minh đầu tiên là ngạc nhiên đến bất động, giây sau đã mỉm cười đáp lại, đưa tay ra chạm vào bàn tay nhỏ nhắn.
- Ta là Tề Minh.
Đoạn, hắn lại quay qua nhìn vào Tề Thiên Túc, lạnh nhạt cất giọng.
- Ta có việc phải lên triều, đệ chăm sóc nàng cho tốt.
Tề Thiên Túc cười nhếch lên đáp lại, rất nhanh đã đi ra bên ngoài tiễn hắn.
Đợi cho đến khi cả hai đã khuất bóng sau cánh cửa phủ, Tề Thiên Túc mới thu lại nụ cười giả nhân ấy, anh lạnh lẽo nhìn vào Tề Minh, không chút kính nể cất tiếng.
- Có ta ở đây, đừng hòng động vào tỷ ấy.
- Vậy xem đệ làm được gì.
Để lại một câu nói, hắn ta quay người bước đi thẳng. Trong cái ánh nắng nhàn nhạt của buổi chiều tà, bóng hình nam nhân một thân hắc y vừa ngạo nghễ vừa cô độc đến lạ.
Tề Thiên Túc giương lên ánh mắt thâm sâu nhìn về hình ảnh đang dần khuất bóng ở phía xa, bàn tay trong vô thức siết chặt lại.
Quân Dao núp ở đằng sau cửa đã nhìn thấy rõ một màn này, trên khuôn miệng rất nhanh đã xuất hiện một nụ cười hứng thú.
Huynh đệ tương tàn vì nữ nhân, chính là kiểu kịch bản mà cô siêu thích!
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước ra ngoài. Tề Thiên Túc thấy có tiếng động liền cảnh giác lùi về sau, sau khi nhìn rõ bóng dáng kia mới nhíu mày khó hiểu.
- Tỷ định đi đâu sao ?
- Ta