Phủ của Vương Thượng hiện tại vẫn đang còn le lói ánh đèn dầu cổ kính.
Tề Minh ngồi bên bệ cửa sổ chăm chú đọc sách. Trên người nam nhân không còn khí chất lạnh lẽo của thường ngày, đơn giản chỉ là dịu nhẹ êm mắt.
Đôi con ngươi khẽ chuyển động lên xuống theo hàng chữ, cuối cùng vẫn khó chịu nhắm chặt mắt lại.
Đã một ngày hôm nay hắn không được gặp cô, kể ra cũng có chút nhớ.
Đôi mắt của nam nhân lại hướng về một khoảng không xa rộng.
Tề Minh chầm chậm đứng dậy rời khỏi phủ.
Hắn cứ đi mãi, đi mãi, đi qua Các Các Uyển rồi đã xuất hiện ở cửa phủ Vương Hậu.
Biệt phủ trong đêm tối vắng lặng đến lạ. Thoáng chốc như chỉ còn lại tiếng gió thổi nhè nhẹ.
Tề Minh từ từ bước đến cửa gỗ rồi đẩy nhẹ ra. Hắn đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng rồi chợt dừng lại ở nơi góc tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi chân của nam nhân cứ vậy mà bất giác tiến tới bên cái giường nhỏ, ánh mắt xa xăm đầy nỗi lòng của hắn cứ thế mà áp lên cái cục thịt trong chăn kia.
Môi mỏng của nam nhân cứ thế cong lên nụ cười ẩn ẩn hiện hiện, cơ hồ như có mà lại như không.
Có nàng, hoá ra cũng không tệ.
Vu vơ suy nghĩ rồi lại cười một mình, nam nhân nhanh chóng ổn định lại tâm trạng. Bàn tay to lớn cứ chơi vơi trong không khí một lúc lâu rồi mắt nhè nhẹ lạt tấm chăn mỏng ra khỏi cơ thể bên dưới.
Tấm chăn vừa được mở ra, khuôn mặt âu yếm của nam nhân ngay lập tức cứng đờ lại. Hắn ta đưa ánh mắt đầy tức giận nhìn về người bên dưới tấm chăn. Ở vị trí mà hắn ngỡ là của Quân Dao nay lại có một nữ nhân khác mặt đầy khổ tâm.
Tiểu Hân bị trói chặt tay chân, miệng cũng bị dán một lớp giấy trong suốt mà bọn họ chưa thấy bao giờ. Cả người cô bé vì nóng mà đỏ ửng lên.
Vừa thấy có người mở chăn ra, Tiểu Hân đã mừng tới nỗi rơi nước mắt, cô bé cứ ú ớ ra mãi mấy câu cầu cứu nhưng cuối cùng nhận lại chủ là một tấm chăn đắp lên người.
...
Vương Hậu và Vương Thượng đều hảo ác độc!
Tề Minh một thân toả ra hắc khí dày đặc bước ra khỏi biệt phủ. Biểu tình gương mặt cũng vô cùng đặc biệt, méo xệch mà lại đen ngòm.
Quân Dao! Nàng vậy mà dám trốn ta ra ngoài ?
Vậy được, bao giờ nàng về, ta liền cho nàng đi chơi!
Hệ thống: Một phút mặc niệm cho kí chủ. Amen
Đôi mắt phượng sâu dài bỗng chốc nhíu lại, hoàn toàn đính chặt lên thân ảnh ở phía xa xa.
Tề Thiên Túc ân cần bế Quân Dao trong tay, cứ vậy mà bước vào trong biệt phủ, hoàn toàn không hề để ý đến nam nhân đang đứng trơ ra ở cửa.
Tề Minh thấy một màn vừa rồi liền không nhịn nổi mà cảm thấy tức giận. Trong tim gan đang sôi trào chính là một mảng ghen tị không đáy.
Liếc ánh mắt sắc lẹm vào căn phòng sáng đèn, nam nhân quay gót rời đi, nhanh chóng hệt như lúc đến.
Sáng hôm sau, Quân Dao mơ hồ tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trên cái giường thân thuộc, bên cạnh chính là Tiểu Hân đang bị trói khắp người.
Nhìn thấy nha hoàn một thân yếu ớt cùng đôi mắt thâm đen như gấu trúc, cô nhanh chóng cảm