Sau đó, còn chưa để Bạch Tinh kịp suy nghĩ, Tử Thanh đã xuất hiện đánh ngất người rồi cứ vậy đem đi.
Trên con đường lớn có phần vắng vẻ, ba chiếc xe đen sang trọng cứ thế băng băng vượt qua từng góc phố. Mãi về sau thật lâu mới dừng trước một căn nhà nhỏ bị khuất dạng sau lùm cây.
Căn nhà này được xây dựng từ thời chiến tranh dân quốc, đến giờ vẫn được giữ lại. Tuy nhiên, căn nhà đã bị bỏ hoang từ lâu nên thập phần u ám, khắp nơi đều nhuốm một màu quỷ dị.
Ba người Tử Thanh, Quân Dao, Trương Lập vác theo nữ chủ Bạch Tinh cùng đám đàn em chầm chậm tiến vào bên trong.
Vừa mở cửa ra, Quân Dao đã không nhịn được mà ho sặc sụa. Có ai biết thứ chào đón cô là gì không ?
Chính là một cái đám bụi mù mịt !
Khẽ lấy ra một chiếc khăn tay để vào mũi, nữ nhân lại tiêu soái bước vào bên trong.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Lập theo ngay sau đó tiếm vào bên trong. Anh ta không hề có chút lưu tình mà thẳng tay ném nữ chủ đang bị trói chặt xuống đất.
Bụi từ đó bốc lên khắp nơi, cứ vậy bay vào cái mũi nhỏ của nữ nhân, thành công đem người trở về từ giấc mộng.
Bạch Tinh trong mê man mở mắt đã thấy bản thân bị trói chặt nằm ở một nơi xa lạ. Hơn thế nữa, xung quanh cô còn có rất nhiều người mà cô hoàn toàn không quen biết.
Trong đó, phải kể đến cả cô gái mà cô gặp khi ở trường.
Cô ta vẫn là cái bộ dáng bất cần đời đầy bí ẩn đấy. Vẫn là cái điệu cười nhăn nhở không biết tốt xấu ấy. Và cũng vẫn là cái khí thế khiến cô bất giác rùng mình.
- Tỉnh rồi ?
Quân Dao đang đi tìm hiểu xung quanh căn phòng đột nhiên dừng lại, cất lên cái giọng điệu nhàn nhạt không rõ ý vị mà lại lạnh băng.
Nghe xong cái giọng quen thuộc, cả cơ thể của Bạch Tinh trong giây lát trở nên căng cứng, đến hít thở cũng cảm thấy thập phần khó khăn. Cô khẽ chấn tĩnh lại bản thân, cố gắng cất lên cái giọng bình thản lại hơi run rẩy.
- Bạn học này, có vẻ chúng ta đang có hiểu lầm.
- Hiểu lầm ? Chẳng có hiểu lầm nào ở đây cả.
Quân Dao bật cười đầy thích thú rồi quay gót, nhàn nhã tiến về phía của nữ nhân đang bị trói.
Cô đưa bàn tay mềm lên, cẩn thận áp vào khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt, âm giọng vẫn trào phúng vô cùng.
- Chúng ta chính là không có hiểu lầm.
Nghe xong lời của Quân Dao, Bạch Tinh kích động hét lên thật lớn. Khoé mắt cũng trở nên ươn ướt đỏ ửng.
- Không có hiểu lầm ? Không có hiểu lầm sao lại đem tôi tới đây ?
Con mẹ nó khùng điên cái gì ở đây ?
Cô còn chưa kịp đả động gì đến cô ta, cô ta đã gào vào gương