Các đồng nghiệp khi thấy ánh mắt tràn ngập sự lo lắng của Quân Thiên dành cho Tử Du, bọn họ cũng đã lờ mờ đoán ra được quan hệ của hai người.
Mấy người đồng nghiệp kia sau khi đưa Tử Du tới bệnh viện liền an ủi động viên Quân Thiên, rồi nhanh chóng rời đi.
Vì bọn họ còn phải về trụ sở báo cáo tình hình với cấp trên nên không tiện nán lại quá lâu.
“Tổ trưởng Quân không phải lỗi của anh, nên anh đừng tự trách và dằn vặt bản thân như vậy nữa.”
“Tình trạng của cảnh sát Du không có nghiêm trọng lắm, cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục thôi, chúng tôi phải về trụ sở báo cáo tình hình tiện sẽ xin nghỉ phép cho anh luôn, có gì thì cứ liên lạc với chúng tôi, chúng ta mãi mãi là em.”
Quân Thiên anh cũng đã biết trước cái nghề cảnh sát này nghe thì rất cao cả, nhưng đằng sau những hào quang đó có không ít những con người đã xả thân hi sinh vì chính nghĩa.
Nếu như có thể quay ngược thời gian trở lại anh tình nguyện là người bị thương, là người nằm trong phòng cấp cứu thay cô ấy.
Quân Thiên hai tay ôm đầu thở dài, đôi khi ngẩng lên nhìn đèn báo hiệu phòng cấp cứu đang sáng rực kia mà trong lòng tràn ngập đau đớn, sau đó anh cố gắng lấy lại bình tĩnh nói tạm biệt với các đồng nghiệp:
“Các cậu mau trở về trụ sở trước đi, tôi không sao đâu.”
Sau khi các đồng nghiệp rời đi Quân Thiên lại bắt đầu suy sụp, ngồi dựa lưng vào hàng ghế chờ trên dãy hành lang bệnh viện một cách vô thức.
Đèn phòng cấp cứu cứ như vậy sáng liên tục hơn 6 tiếng đồng hồ, những bác sĩ, y tá ra vào càng lúc càng nhiều.
Trái tim của Quân Thiên lo lắng mà quặn đau, dường như muốn ngừng đập khi thấy đèn phòng cấp cứu đang sáng cuối cùng cũng chợt tắt.
Quân Thiên đứng bật dậy kéo lấy bác sĩ hỏi thăm tình hình của Tử Du:
“Bác sĩ tình hình cô ấy sao rồi?”
Bác sĩ cũng bị bộ dáng hấp tấp của anh làm cho giật mình, vì trên người anh đang mặc cảnh phục cảnh sát, nhưng do quá lo lắng nên đang rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Bác sĩ cũng thông cảm cho hành động của anh liền nhanh chóng trả lời:
“Tình hình bệnh nhân đã ổn, cô ấy sẽ tỉnh lại sau khi thuốc gây mê hết tác dụng.”
Bác sĩ vô cùng hiểu và thông cảm cho đặc tính nghề nghiệp đặc biệt này nên cũng cố gắng trấn an Quân Thiên, một y ta từ phía cuối hành lang hớt hả chạy tới nhanh chóng thông báo với vị bác sĩ đang bị Quân Thiên kéo tay lại kia:
“Bác sĩ Mạnh có một bệnh nhân xảy ra tai nạn rất nghiêm trọng đang trên đường đưa đến chỗ chúng ta, bác sĩ Phong bảo anh qua giúp đỡ.”
Với thiên tính là một bác sĩ và mang bên người sứ mệnh cứu người, vị bác sĩ tạm biệt Quân Thiên bằng mấy câu qua loa rồi rời đi.
“Bây giờ người nhà có thể vào trong thăm bệnh nhân rồi, xin lỗi cho tôi qua.”
Sau khi nhìn theo bóng dáng vị bác sĩ và cô y tá kia đi khuất sau góc khuất của hành lang, Quân Thiên nhìn về cánh cửa phòng bệnh của Tử Du rồi do dự.
Anh rất dằn vặt vì không thể bảo vệ được cô, còn hơn hết