Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì mau chóng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, phát hiện hành động vừa rồi của “hắn” cũng không bị bất kỳ ai nhìn thấy.
Sau đó, Nguyễn Tiểu Ly mới lần nữa nhìn đến Nguyễn San: “Ta vừa mới tới đây. Huynh nói ta đánh lén huynh, có bằng chứng không?”
“Ở đây chỉ có ta và đệ. Hòn đá vừa rồi là từ phía đệ bay tới. Ngoài đệ ra thì còn có ai khác sao?” Trong giọng nói của Nguyễn San còn mang theo chút không vui.
“Hoàng huynh, huynh không thể vì ở đây chỉ có hai người chúng ta mà nghi ngờ ta ném cục đá đó. Huynh không được bôi nhọ người khác một cách vô duyên vô cớ như vậy.” Đứa trẻ cười với vẻ vô tội, “hắn” sờ sờ cái bụng đang đau của mình: “Trái lại là hoàng huynh, ta chỉ là nhàn quá không có chuyện gì làm nên mới đến Ngự Hoa Viên đi dạo, ấy thế mà vừa đi ngang qua đây huynh lại ra tay đả thương ta.”
Tình huống này đúng là thích hợp để trả đũa nhất~
Nguyễn San sửng sốt khi thấy đứa trẻ trước mặt mồm mép nhanh nhảu, mặt dày đổi trắng thay đen.
“Thân là một nam tử, sao ngươi có thể không nói lý như vậy? Trong lòng của ta và ngươi đều biết hòn đá đó là do ngươi ném.”
“Ta đã nói rồi, buộc tội thì phải có chứng cứ. Nếu hoàng huynh đã nhận định là ta ném vậy thì chứng cứ đâu?”
Đứa nhỏ này thật không biết xấu hổ.
Tiểu Ác cảm thấy ký chủ nhà mình quả thật vô cùng đáng yêu. Ký chủ khi làm chuyện xấu là đáng yêu nhất.
Người trước mặt lại định mở miệng nói thêm cái gì đó, thế nhưng “hắn” đã trực tiếp đoạt lời của Nguyễn San.
“Hoàng huynh, bây giờ trên người ta có chứng cứ đấy. Vừa rồi viên đá của huynh đã đánh trúng ta, bụng của ta hiện tại vẫn đang đau âm ỉ đây này, đương nhiên trên da cũng bị bầm tím rồi, cho dù có nói kiểu gì thì ta vẫn là người có lý hơn đấy.”
Nói xong, “hắn” còn đưa tay sờ bụng của mình một chút, trên mặt cũng lộ ra vẻ đau đớn.
Nhìn bộ dạng của đứa trẻ này, Nguyễn San nhíu mày càng chặt. Đương nhiên hắn biết rõ lúc nãy mình ra tay đã dùng bao nhiêu lực, hơn nữa khi hòn đá đánh trúng Nguyễn Tiểu Ly, Nguyễn San cũng đã nghe được tiếng kêu rên của “hắn” nên đương nhiên cũng biết nơi Nguyễn Tiểu Ly bị đánh trúng chắc chắn có vết bầm, nếu gọi người đến xem thì ngược lại chính hắn mới là người có miệng cũng không thể giải thích.
Nguyễn San nhìn xoáy vào đứa trẻ trước mặt.
Vị hoàng đệ này cũng gian xảo quá.
Đúng lúc này, cung nhân đứng cách đó không xa cũng nghe thấy động tĩnh tranh cãi của hai người ở đây, cùng nhanh chóng chạy tới.
Thấy có người đến, cả hai đều sửng sốt. Nguyễn San lui về phía sau mấy bước, kéo ra khoảng cách giữa hai người rồi thu lại trường kiếm của mình.
Chỉ trong chốc lát, sau lưng của Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San đã đứng đầy các cung nhân.
“Nhị điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”
“Tứ điện hạ, ngài có sao không?”
Nhìn vẻ mặt lo lắng của các cung nhân, hai người không hẹn mà cùng dời mắt đi, lắc đầu với họ.
Tứ hoàng tử vóc dáng nhỏ bé nở nụ cười nhạt: “Ta chỉ đứng bên đường nhìn hoàng huynh múa kiếm, còn có thể có chuyện gì?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường nhưng lại có cảm giác rất châm chọc.
Xem ra Tứ hoàng đệ muốn cho qua chuyện này?
Vốn dĩ Nguyễn San còn chuẩn bị tranh luận thêm vài câu nữa, hắn cũng không phải là một người thích chuốc lấy thiệt thòi và buồn bực. Nhưng càng nhìn bộ dạng đổi trắng thay đen của Nguyễn Ly Trúc, hắn lại càng thêm không vui.
“Nhị điện hạ, thời gian luyện võ của ngài đã hết, phải trở về đọc sách rồi.” Thị vệ bên cạnh nhắc nhở.
Nguyễn San định thần lại, chợt nhận ra mình đã quá xúc động, suýt chút nữa đã bị dắt mũi.
Trên bụng của Nguyễn Ly Trúc là vết thương do hắn tạo ra, nếu tiếp tục nói nữa thì cho dù hắn có vạn cái miệng cũng sẽ chẳng tới đâu, chỉ lãng phí thời gian thêm!
“Đi, về cung.”
Nguyễn San mang theo người của mình đi rồi cũng không thèm nhìn đến người Tứ đệ này lấy một cái, hiển nhiên là rất không vui.
Sau khi những người kia đi rồi, thái giám và cung nữ phía sau Nguyễn Tiểu Ly cũng không dám lên tiếng. Trong Ngự Hoa Viên là một khung cảnh yên tĩnh. Nguyễn Tiểu Ly khẽ mỉm cười, giống như nụ cười của một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy sởn cả tóc gáy.
…
Trở lại cung điện của mình, Nguyễn Tiểu Ly vẫy tay cho những