Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi nghe những lời Hoàng thượng nói, tầm mắt của những người bên cạnh đều nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly. Biểu cảm trên mặt Nguyễn Tiểu Ly dường như không có gì thay đổi, “hắn” chỉ ngoan ngoan gật đầu với Hoàng thượng, nói sau này mình sẽ chú ý hơn, rồi đứng yên ở một bên không lên tiếng.
Đuôi mắt Nguyễn San liếc qua vóc dáng nhỏ bé của đứa trẻ bên cạnh, ánh mắt hắn hơi trầm xuống.
Sau khi Hoàng thượng kiểm tra việc học hành của bọn họ xong, lại ban thưởng cho Nguyễn San vì đã làm thơ khiến hắn yêu thích một phen rồi mới cho ba người bọn họ lui xuống.
Nguyễn Tiểu Ly ra khỏi Ngự thư phòng, một lúc sau Tiểu Ác tuyên bố nhiệm vụ mới.
“Nguyên chủ ghen ghét Nguyễn San được Hoàng đế khen ngợi nên tìm người đánh Nguyễn San.”
“Chỉ bởi vì Nguyễn San được Hoàng thượng khen ngợi vài câu mà đi trả thù, hành động này không khỏi quá ấu trĩ.”
Tiểu Ác: “Đều là mấy đứa nhãi, đương nhiên ấu trĩ rồi.”
Câu thơ vừa nãy là do Tiểu Ác đọc ở trong đầu “hắn”. Nguyễn Tiểu Ly biết nó sẽ có tác dụng gì đó, thì ra là để kích hoạt tình tiết cốt truyện phía sau.
Tiểu phản diện làm thơ chứa sát khí nặng, chậc chậc.
Tiểu Ác chạm vào màn hình, nói: “Cô dẫn người chặn đường nam chính, sau đó bắt nạt hắn.”
“Tiểu Ác, ta cảm thấy ta đánh không lại hắn.”
“Dù có đánh lại thì cô cũng không được đánh, bởi vì nhân vật phản diện đã được định sẵn không thể đánh thắng nam chính.” Tiểu Ác cười khoái trá.
“…”
Đúng lúc này, cung nữ bên người Hoàng hậu đến thông truyền, nói Hoàng hậu muốn gặp Nguyễn Tiểu Ly.
Vừa nghe thấy vậy, Nguyễn Tiểu Ly đã biết Hoàng hậu cũng đã nhận được tin tức Hoàng thượng triệu kiến ba người bọn họ, mục đích kêu “hắn” qua cũng không gì khác ngoài chuyện muốn biết Hoàng thượng đã nói gì với bọn họ mà thôi.
Quả nhiên, mọi chuyện đúng như Nguyễn Tiểu Ly suy đoán. Tính từ lúc xuất hiện trước mặt Hoàng hậu, “hắn” và nàng nói chưa được hai câu thì Hoàng hậu đã vờ như vô tình hỏi: “Trúc Nhi, hôm nay lúc ở Ngự thư phòng, Hoàng thượng đã nói gì với các con vậy?
“Bẩm mẫu hậu, phụ hoàng kiểm tra việc học của chúng con.”
“Vậy sao? Vậy kết quả kiểm tra lần này thế nào?” Giọng nói của Hoàng hậu tràn đầy hy vọng, ánh mắt càng không rời khỏi người của Nguyễn Tiểu Ly.
“Mẫu hậu yên tâm, những kiến thức đã học trước đó con đều hiểu hết. Chỉ là…”
Khi nghe Nguyễn Tiểu Ly nói nửa câu đầu, Hoàng hậu còn cảm thấy vài phần vui vẻ. Nhưng khi nghe đến nửa sau, trái tim Hoàng hậu không khỏi chùng xuống. Nàng chau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ biểu hiện của con không làm phụ hoàng con hài lòng sao?”
Nguyễn Tiểu Ly vội vàng lắc đầu: “Cũng không phải. Phụ hoàng rất hài lòng với chuyện học của con, nhưng người nói thơ của con có sát khí quá nặng, chỉ thích thơ của Nhị hoàng huynh làm, còn cố ý ban thưởng cho huynh ấy.”
Sau khi nghe được một nửa, trong lòng Hoàng hậu bỗng vô cùng tức giận, hai tay nắm lại thật chặt, trong mắt tràn đầy địch ý.
“Nếu phụ hoàng con không thích thơ của con, cảm thấy sát khí quá nặng thì sau này con cần phải chú ý nhiều hơn. Con phải luôn nhớ kỹ, phải cố gắng làm những việc khiến phụ hoàng con hài lòng. Còn nữa, cho dù như thế nào thì con cũng tuyệt đối không thể xếp sau người khác, đặc biệt là Nhị hoàng tử.”
Lúc Hoàng hậu nói chuyện, trước mắt nàng bỗng hiện lên hình ảnh Giai Hoàng quý phi đang kiêu ngạo, lên mặt với mình.
Sau khi Hoàng hậu nói xong những lời này, dường như vẫn còn cảm thấy không hài lòng đối với việc Nguyễn Tiểu Ly không chiếm được niềm vui của Hoàng thượng, nàng quay đầu nhìn Nguyễn Tiểu Ly rồi phất tay.
“Mấy ngày nay, con nên cố gắng học tập hơn nữa, mỗi ngày phải học thuộc mười bài thơ.”
“Vâng.”
Hoàng hậu cũng không có ý định giữ Nguyễn Tiểu Ly lại, cứ thế để “hắn” lui xuống.
Nguyễn Tiểu Ly không phải là đứa trẻ ba tuổi, cũng chẳng có bất kỳ sự ngưỡng mộ nào đối với Hoàng hậu, càng không xem nàng như người thân, nên khi nhìn thấy thái độ của Hoàng hậu đối với mình như vậy “hắn” cũng không khó chịu, chỉ đơn giản nhấc chân rời khỏi cung điện.
Vào giây phút trước khi bước ra khỏi tẩm cung của Hoàng hậu, Nguyễn Tiểu Ly quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, trong ánh mắt dường như có chút cô đơn.
Cung nữ nhìn thấy cũng hơi đau lòng. Tứ điện hạ còn nhỏ như vậy, có phải nương nương đã đặt ra yêu cầu quá cao cho điện hạ rồi không?
Nguyễn Tiểu Ly vừa ra ngoài được vài mét, tia cảm xúc vừa nãy đã biến mất hầu như không còn, ánh mắt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt như trước kia, dường