Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Tiểu Ác: “Cô nghĩ nhiều rồi, thế giới này cô hành động tuyệt tình như vậy, luôn luôn đối đầu với Nguyên San từ nhỏ cho đến lớn, hai người hoàn toàn chẳng phải người chung đường, đánh chết hắn cũng sẽ không thích cô đâu.
Hơn nữa, bình thường hai luôn đối chọi gay gắt nhưng cho đến bây giờ cô chưa từng chiếm được thế thượng phong, vẫn luôn bị đè dưới bóng của người khác. Sao hắn có thể coi trọng thủ hạ bại tướng là cô được.”
Tuy Tiểu Ác nói có rất đạo lý, vả lại tất cả những hành động trước đây của Nguyễn Tiểu Ly đều đã suy xét đến vấn đề này, nhưng hiện tại cũng không thể không đề phòng.
Làm phản diện thật không dễ dàng chút nào. Không những phải làm chuyện xấu mà còn phải đề phòng không để cho nam chính thích mình.
Nguyễn Tiểu Ly vừa nói chuyện với Tiểu Ác vừa đi đến một nơi hẻo lánh.
Đã quyết định như vậy thì cứ trốn đi thôi, chờ đến khi nam nữ chính dính lấy nhau rồi thì tất nhiên là không cần lo lắng nam chính sẽ thích “hắn” nữa.
Nguyễn Tiểu Ly đi tới một bờ hồ, bên cạnh còn có núi giả. Phong cảnh nơi này không tồi, hơn nữa còn rất yên tĩnh, là nơi thích hợp nhất để tranh thủ lười biếng một lúc.
Nguyễn Tiểu Ly đi quanh bốn phía một vòng. Khi đi đến cạnh núi giả, “hắn” nhạy bén phát hiện dưới núi giả thế mà lại có một cái động nhỏ, trước cửa động còn có một mảnh xiêm y.
Nguyễn Tiểu Ly đến gần hơn một chút, vừa hơi khom lưng liền thình lình nhìn thấy một bà tử đang nằm trong động.
Nhìn bề ngoài của bà tử khoảng hơn bốn mươi tuổi, xem trang phục trên người thì đây hẳn là một hạ nhân. Người này mới chết cách đây khoảng một khắc.
“Bên trong núi giả xuất hiện thi thể, xem ra Phủ Thừa Tướng này cũng không thái bình bao nhiêu.” Nguyễn Tiểu Ly nhẹ giọng đánh giá.
Tiểu Ác: “Đây là người bên cạnh nữ chính.”
Người bên cạnh nữ chính?
Nữ chính là đích nữ của Phủ Thừa Tướng nên trong phủ hẳn cũng sẽ có người đối nghịch với nàng. Có người dám giết chết bà tử bên cạnh nữ chính cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ.
Nguyễn Tiểu Ly không định xen vào việc người khác, trực tiếp lướt qua núi giả.
Nếu nơi này đã có người chết vậy thì không ở lại đây nữa. Đi đến hành lang phía trước ngồi một lát vẫn tốt hơn.
Vừa mới đến hành lang, Nguyễn Tiểu Ly đã nghe thấy âm thanh vật gì đó bị vỡ ở cách đó không xa. Ngay sau đó, có vài giọng nói của nữ tử vang lên giống như là đã xảy ra chuyện gì rất đặc sắc.
Xuất phát từ sự tò mò, Nguyễn Tiểu Ly vẫn không nhịn được mà đi đến nơi góc rẽ để trốn xem kịch một lát.
Chỉ thấy cách đó không xa có một nữ tử mặc y phục quý khí màu đỏ đứng trên cầu hình vòm đang giáo huấn người khác. Thoạt nhìn nàng ấy vô cùng có khí phách, bên chân là đồ vật bị làm vỡ, trước mặt là một bà tử đang hơi cúi đầu, gương mặt có chút lấm la lấm lét.
“Lâm bà ở đâu?”
“Đại tiểu thư người đang nói gì vậy? Lão nô thật sự không biết. Lão nô chẳng qua chỉ phụng mệnh phu nhân đến đưa bữa sáng cho người mà thôi.” Bà tử kia rất hùng hồn và trấn định phủ nhận, thế nhưng ánh mắt láo liên kia rõ ràng là đang chột dạ.
“Bữa sáng hàng ngày vẫn luôn là do Lâm bà đưa, sao hôm nay lại đổi người?” Nữ tử áo đỏ nghiêm khắc hỏi.
“Việc này lão nô thật sự không biết, lão nô chỉ là người đưa…”
Bà tử kia vừa nói một nửa, nữ tử áo đỏ đã lập tức vươn tay bóp cằm bà ta, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Còn muốn tiếp tục giả bộ nữa sao? Bà cho rằng ta không biết trong cơm canh này bà đã bỏ thêm thứ gì à? Nếu hôm nay bà không nói thật thì đừng trách ta lấy mạng của bà.”
Lúc nữ tử áo đỏ nói chuyện, khóe mắt đồng thời liếc qua góc rẽ của hành lang một cái. Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng lui về phía sau một bước, trong mắt hiện lên ý cười.
Nữ chính của thế giới này quả nhiên xuất thân từ sát thủ, nhanh như vậy đã phát hiện ra mình.
Nghe lén đến đây Nguyễn Tiểu Ly cũng hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra.
Tiểu Ác phổ cập cốt truyện: “Bà tử đưa bữa sáng cho nữ chính đã chết, bị mẹ kế hại chết. Mẹ kế còn phái bà tử này đưa thức ăn đã bỏ thêm thuốc đến, hòng muốn để nữ chính ăn vào rồi bị xấu mặt ở hội thơ.”
“Giống với phỏng đoán của ta.”
Tình huống bên kia vẫn đang tiếp tục. Bà tử nọ bị khí thế của Vương Lê Nguyệt dọa sợ, quỳ rạp trên mặt đất xin tha: “Đại tiểu thư tha mạng, lão nô thật sự không biết gì