Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bỉ Ngạn
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly giục ngựa phi nhanh trong thời gian khoảng một nén nhang, sau đó mới thả chậm lại cho ngựa đi thong thả.
Hai bên đều là rừng phong rậm rạp, không khí vô cùng tươi mát. Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly vui vẻ, ngồi trên lưng ngựa từ từ đi tới phía trước.
Đột nhiên có tiếng sột soạt như ẩn như hiện truyền đến bên tai. Ban đầu Nguyễn Tiểu Ly còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, nhưng âm thanh kia càng ngày càng rõ ràng…
“Có mai phục.”
Tiểu Ác: “Mẹ của nam chính phái người tới ám sát cô.”
“?”
Đây mà gọi là không có nhiệm vụ sao?
Là không có nhiệm vụ phải làm, nhưng phải bị người ta ám sát!
Âm thanh kia càng ngày càng gần, Nguyễn Tiểu Ly bỗng nhiên kéo cương ngựa, hướng đầu ngựa về con đường nhỏ bên cạnh chạy như bay. Bên trong rừng cây lập tức xuất hiện mấy chục hắc y nhân.
“Đuổi theo cho ta!”
“Hôm nay nhất định không thể để cho Tứ hoàng tử còn sống mà tham gia đua ngựa! Đuổi theo cho ta!”
Nguyễn Tiểu Ly cưỡi ngựa chạy như điên. Tuy nhiên, khinh công của đám hắc y nhân kia rất lợi hại, một mực áp sát ở đằng sau.
Cưỡi ngựa ở trong rừng không có ưu thế, đặc biệt là khi cây cối ở nơi này càng ngày càng rậm rạp. Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát vứt bỏ ngựa, phi thân lên cây, chạy về hướng sườn núi.
“Đuổi theo!”
“Không thể để hắn sống sót rời khỏi đây!”
Khó khăn lắm mới có thể chờ đến lúc Nguyễn Ly Trúc đơn độc một mình, nhất định phải nắm chắc cơ hội hoàn thành ám sát.
Vốn dĩ cho rằng Nguyễn Ly Trúc sẽ tiếp tục chạy trốn, không ngờ hắn lại dừng ở dưới sườn núi, đã thế còn ung dung đứng ở dưới gốc cây.
Nhóm hắc y nhân nhanh chóng tiến lên bao vây Nguyễn Tiểu Ly, thế nhưng bọn chúng vẫn rất cẩn thận, không lập tức đến gần công kích. Trên mặt Nguyễn Tiểu Ly lộ ra một nụ cười tà tứ: “Các ngươi là ai?”
Nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không hề sợ hãi của Nguyễn Tiểu Ly, đám hắc y nhân đuổi theo giết “hắn” không khỏi ngẩn người, trong lòng cũng nâng cao cảnh giác, đề phòng mọi thứ ở xung quanh.
Bọn chúng có chút hoài nghi phải chăng Tứ hoàng tử đã có chuẩn bị từ sớm? Chẳng lẽ hắn cố ý dẫn họ tới đây nên vẻ mặt mới bình tĩnh như thế?
Tuy nhiên, sự chần chờ chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi nhanh chóng biến mất. Bất kể Tứ hoàng tử có chuẩn bị trước hay không, có cố ý dẫn dụ bọn họ đến chỗ này hay không, thì nhiệm vụ hôm nay bọn họ cũng nhất định phải hoàn thành.
Đám hắc y nhân liếc nhau: “Động thủ.”
Tên cầm đầu vung tay lên, một đám người đồng thời công kích về phía Nguyễn Tiểu Ly.
Tiểu Ác lo lắng: “Tiểu Ly cẩn thận.”
Đây đều là những sát thủ nhất đẳng. Bọn chúng người đông thế mạnh, Nguyễn Tiểu Ly có chút bất lợi.
Khuôn mặt tinh xảo của Nguyễn Tiểu Ly không hề có chút sợ hãi. “Hắn” sờ tay vào đai lưng của mình, nhanh chóng rút ra một thanh nhuyễn kiếm mảnh khảnh.
Thanh nhuyễn kiếm màu trắng bạc không ngừng lay động trong tay Nguyễn Tiểu Ly, mỗi một lần động là một sát thủ bỏ mạng. Mấy năm nay “hắn” chịu khổ tập võ cũng không phải là tập chơi!
Sát thủ quá đông, càng đánh tiếp thì thể lực của Nguyễn Tiểu Ly tiêu hao càng nhiều, sức lực cũng dần cạn kiệt. Động tác của "hắn" đã chậm hơn ban đầu, mũi dao của sát thủ đã rất nhiều lần xẹt qua sát bên người.
Lưỡi kiếm của những người này đều đã được bôi thuốc độc, nếu như bị cắt thành vết thương sẽ lập tức toi đời!
Nguyễn Tiểu Ly lui về phía sau vài bước, cho dù thể lực đã không thể chịu nổi thì trên mặt “hắn” vẫn bình tĩnh như cũ, vẫn giữ nguyên nụ cười yêu diễm khiến đám sát thủ cảm thấy kinh sợ.
Các sát thủ nhìn thấy rất nhiều huynh đệ của mình chết dưới thanh nhuyễn kiếm Nguyễn Tiểu Ly, lúc này cũng sinh ra nỗi sợ hãi với "hắn". Cả đám người đồng loạt dừng lại, không dám tùy tiện đến gần “hắn”.
“Soạt…”
Đột nhiên có âm thanh truyền đến từ lùm cây rậm rạp bên cạnh. Đám sát thủ và Nguyễn Tiểu Ly đều nâng cao cảnh giác.
Sát thủ lo lắng: Chẳng lẽ hộ vệ của Tứ hoàng tử tới?
Nguyễn Tiểu Ly lo lắng: Chẳng lẽ sát thủ còn có viện binh. Đừng nha, “hắn” đánh không nổi nữa. Hôm nay đánh như vậy mà thị vệ của mình không thấy xuất hiện thì chứng tỏ đã sớm bị người ta xử lý. Hiển nhiên lần ám sát này đã được lên kế hoạch từ trước.
Đột nhiên, một bóng dáng màu đỏ nhảy vọt ra. Thấy người tới là Vương Lê Nguyệt, hai mắt Nguyễn Tiểu Ly liền sáng lên.
Vương Lê Nguyệt cầm trường kiếm phi thân ra, đứng giữa hai phe, chắn trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
“Tứ điện hạ, có cần ta hỗ trợ không?”
Nữ chính cứu phản diện?
Trong không gian, Tiểu Ác che kín đôi mắt xem như không thấy.
Nó có thể khẳng định: lệch, lệch, nữ chính lệch rồi!
Nguyễn Tiểu Ly chợt ngây ngẩn cả người, không biết lúc này nên nói cái gì cho đúng?
Ta không muốn để ngươi cứu đâu!
Lúc này đáng lẽ ngươi nên nói chuyện yêu đương với nam chính