Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Thân thể của ta thế nào, trong lòng ta tự có cân nhắc.” Nguyễn San nhìn thị vệ ngăn trước mặt mình, lại nhớ tới thương thế của Nguyễn Ly Trúc, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, quát lớn một câu.
Nói xong, Nguyễn San cũng không cho người bên cạnh có cơ hội mở miệng, trực tiếp đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Những người khác còn muốn tiếp tục khuyên can, nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của Nguyễn San, cuối cùng chỉ có thể há miệng, nuốt lời muốn nói trở vào.
Hoàng thượng đã sớm biết tin Tần Vương bị đâm và trọng thương lâm vào hôn mê. Từ khi Nguyễn San tỉnh dậy, Hoàng thượng vẫn luôn phái người hỏi thăm tin tức.
Tuy rằng Nguyễn San nhớ Nguyễn Tiểu Ly, thế nhưng lúc hắn tiến cung vẫn đi gặp Hoàng thượng trước tiên.
“Tham kiến phụ hoàng.”
“Mau đứng lên đi, lại đây ngồi cạnh phụ hoàng. Con còn đang bị thương, thời gian này đừng đi lung tung, phải dưỡng thương thật tốt mới đúng.”
Hoàng thượng thấy Nguyễn San sau khi tỉnh lại đã lập tức tiến cung báo bình an với mình không thể không gật đầu hài lòng, nhưng vẫn có chút lo lắng dặn dò.
“Phụ hoàng yên tâm, thân thể nhi thần không có gì đáng lo ngại. Lần này nhi thần bị thương đã khiến người lo lắng rồi.”
“Con không sao là tốt. Chỉ là có tìm ra hung thủ ám sát lần này là ai không?”
Nguyễn San nghe vậy, giả vờ bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Không có, lần ám sát này đều là tử sĩ, sau khi bị bắt tất cả đều tự sát.”
Hai phụ tử bọn họ ở Ngự Thư Phòng hàn huyên trong chốc lát. Sau khi nói chuyện được một lúc, trên mặt Nguyễn San toát lên vẻ mệt mỏi, nhìn vào còn có mấy phần đau đớn.
Hoàng thượng thấy vậy lập tức xua tay: “Được rồi được rồi, thương thế của con còn chưa tốt thì đừng chạy loạn. Trở về tĩnh dưỡng thật tốt đi.”
“Vâng phụ hoàng, nhi thần cáo lui!”
Sau khi rời khỏi Ngự Thư Phòng, Nguyễn San lại không xuất cung ngay mà trực tiếp đi đến tẩm cung của Tứ hoàng tử.
“Tứ điện hạ, Tần Vương tới.”
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly đang dựa vào giường uống trà. Đột nhiên nghe cung nữ báo rằng Tần Vương đã đến, “hắn” không khỏi nhíu mày, trong mắt hiện lên sự ngờ vực.
Nguyễn San tới đây làm gì? Chẳng lẽ đến bắt thích khách là “hắn”?
Nhưng vừa nghĩ đến đây, Nguyễn Tiểu Ly đã lập tức gạt bỏ ý tưởng này.
Lúc ám sát “hắn” vẫn luôn mặc hắc y và che mặt, ngoài một tiếng rên thì không hề phát ra âm thanh nào khác, có lẽ Nguyễn San cũng không phát hiện thêm điều gì, sẽ không có nhược điểm nào.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là nếu Nguyễn San muốn tới bắt thích khách thì từ lúc tỉnh dậy đã sớm có hành động, chứ không phải là chờ đến bây giờ mới đơn độc một mình tới đây.
Nhưng bất luận Nguyễn San đến tìm “hắn” là vì nguyên nhân gì thì tình huống hiện tại của “hắn” cũng không thích hợp để gặp mặt Nguyễn San. Hơn nữa “hắn” cũng không muốn gặp mặt Nguyễn San.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ tới đây, trực tiếp vung tay lên, lạnh lùng ném ra một câu: “Không gặp.”
Chẳng qua không lâu sau khi Nguyễn Tiểu Ly nói xong câu này, “hắn” đột nhiên nghe được âm thanh ồn ào truyền vào từ bên ngoài.
“Tần Vương, ngài làm vậy không thích hợp.”
“Thân thể Tứ điện hạ không thoải mái, hiện tại còn đang nghỉ ngơi nên không tiện để gặp người khác.”
Những âm thanh này cách Nguyễn Tiểu Ly càng lúc càng gần, “hắn” còn nghe được tiếng bước chân gấp gáp của những người đó.
Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly đang nhíu mày, chuẩn bị gọi người tới hỏi chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên Nguyễn San đẩy cửa ra, tiến lên một bước xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Tiểu Ly. Phía sau Nguyễn San còn có một vài cung nữ mang vẻ mặt bối rối, tâm trạng thấp thỏm không yên đi theo.
“Tứ điện hạ, Tần Vương một hai phải gặp người, chúng nô tì không ngăn được.” Cung nữ nói chuyện cúi đầu hổ thẹn.
Nhìn biểu hiện của bọn họ, Nguyễn Tiểu Ly lạnh mặt phất tay: “Tội thất trách của các ngươi sau này ta sẽ tính sổ sau, bây giờ lui xuống trước đi.”
Chờ các cung nữ khom người rời đi rồi, lúc này Nguyễn Tiểu Ly mới phóng tầm mắt tới trên người Nguyễn San.
“Mới sáng tinh mơ Tần Vương điện hạ đã xông vào tẩm cung của ta là muốn làm gì đây?”
Nguyễn Tiểu Ly móc mỉa một câu, sau đó dời ánh mắt khỏi người Nguyễn San, chậm rãi đứng dậy ngồi vào bàn cờ bên cạnh, bắt đầu tự mình đánh