Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Từ sau khi Nguyễn Tiểu Ly cố sức gắng gượng hô lên một tiếng tấn công thì vẫn luôn quan sát tình hình trong sân. “Hắn” cứ thế để mặc máu không ngừng tuôn ra từ ngực của mình, mặc kệ sinh mệnh của mình bị xói mòn, hoàn toàn không có một hành động nào để tự cứu lấy bản thân.
Nhìn thấy đội quân của Nguyễn San phía bên kia dần dần chiếm được thế thượng phong, nhìn thấy Nguyễn San giống như một vị chiến thần có thể chi phối tất cả biến hóa trong sân, Nguyễn Tiểu Ly không khỏi thở dài bất đắc dĩ.
“Quả nhiên là nam chính.”
Nguyễn Tiểu Ly nói xong câu này rốt cuộc cũng không gắng gượng nổi nữa, từ từ ngã xuống mặt đất.
Đúng vào khoảnh khắc “hắn” ngã ra đất, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ đang lao về phía mình. Ngay sau đó, Nguyễn Tiểu Ly cảm giác dường như mình đang được người khác ôm lấy. “Hắn” vốn đã nhắm mắt chuẩn bị cứ thế biến mất khỏi thế giới này, nhưng khi cảm nhận được cái ôm trong lồng ngực mình, nghe được tiếng khóc nức nở bên tai và âm thanh không ngừng kêu lên tên của mình kia, cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly vẫn gom hơi tàn mở mắt một lần nữa.
Đến khi Nguyễn Tiểu Ly thấy rõ người trước mặt mình là Vương Lê Nguyệt, trong lòng “hắn” lại không nén nổi sầu não.
Ánh mắt Vương Lê Nguyệt ngập tràn hoảng sợ, lại thêm trông thấy Nguyễn Tiểu Ly đang nhìn mình chăm chú, nước mắt nàng rơi xuống từng giọt từng giọt đọng lại trên khuôn mặt của Nguyễn Tiểu Ly.
Tiểu Ác: “Quá xuất sắc, cô thật quá xuất sắc, thu phục được cả nam chính nữ chính vào trọn trong lòng bàn tay.” Giọng điệu chỉ sợ thiên hạ không loạn của Tiểu Ác vang lên trong đầu Nguyễn Tiểu Ly.
Số điểm tích lũy đang hiển thị trên màn hình gần như là tuyệt đối, chỉ cần Nguyễn Tiểu Ly tắt thở thì toàn bộ điểm tích lũy sẽ về tay. Tâm trạng Tiểu Ác cũng vì thế mà rất vui vẻ. Không hổ là ký chủ do nó nghiêm khắc tuyển chọn, rất lợi hại!
“Nam chính tình nguyện vì cô nhường lại hoàng vị. Nữ chính khóc vì cô, thậm chí còn không ngại cả chuyện mưu phản. Vậy thì cho dù có chết cũng coi như cô đã không sống uổng phí cuộc đời này.”
Sợ Nguyễn Tiểu Ly thấy thương tâm, Tiểu Ác mở miệng làm dịu bầu không khí. Nhưng nghe giọng nói của Tiểu Ác trong đầu, Nguyễn Tiểu Ly chỉ cảm thấy não của mình đang phình to ra.
Vương Lê Nguyệt không hề biết gì về tâm tình hiện tại của Nguyễn Tiểu Ly, nàng vẫn ôm chặt và liên tục lay động thân thể của “hắn”, khóc thút thít không ngừng kêu “hắn” đừng chết. Sự bình tĩnh thường ngày của Vương Lê Nguyệt đã hoàn toàn biến mất, lúc này nàng chỉ biết khóc to, chưa bao giờ nàng cảm thấy bi thương như bây giờ.
Tuy rằng hiện tại Nguyễn Tiểu Ly còn chưa tắt thở, nhưng “hắn” lại cảm thấy bản thân có chút giống như sống không bằng chết. “Hắn” thà rằng sớm tắt thở cho rồi, trong tình huống này không biết nên làm gì mới tốt nữa.
Nhưng Nguyễn Tiểu Ly lại cẩn thận hồi tưởng và cảm thấy nữ chính thật sự là một người tốt. Kể từ khi hai người bọn họ quen biết nhau thì Vương Lê Nguyệt vẫn luôn đứng về phía “hắn”, vậy mà bây giờ Vương Lê Nguyệt còn phải trơ mắt nhìn “hắn” chết đi.
Nhìn bộ dạng cực kỳ bi thương của Vương Lê Nguyệt, trái tim của Nguyễn Tiểu Ly bất giác xuất hiện một chút không đành lòng. Vì thế, “hắn” dùng hết sức lực còn lại mà ghé vào tai của nàng.
“Đừng khóc. Ngốc, ta là nữ nhân…”
Nguyễn Tiểu Ly nói xong liền cảm giác được tia sinh mệnh cuối cùng đã rời khỏi cơ thể, sau đó hai mắt của “hắn” từ từ nhắm lại, đôi tay cũng rũ xuống.
Nguyễn San vừa mới phá tan vòng vây trùng điệp của thủ vệ, chém giết liên tục một mạch để xông tới trước mặt Nguyễn Tiểu Ly thì đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Tiểu Ly ghé sát vào tai Vương Lê Nguyệt nói gì đó rồi rất nhanh nhắm mắt lại, đôi tay buông thõng xuống đất.
“Ly Trúc!”
“Ly Trúc!”
Nguyễn San chứng kiến cảnh tượng như vậy chỉ cảm thấy giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ, cả người dường như cũng sắp phát điên lên. Đúng lúc nhìn thấy thủ vệ đang đang đến gần trước mặt mình, Nguyễn San không chút do dự cầm kiếm trong tay chém thẳng về phía họ, như thể chỉ có như vậy mới giải tỏa được sự u ám trong lòng hắn, giúp hắn giữ lại một tia lí trí cuối cùng.
Đến tận sau khi Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt rồi, Vương Lê Nguyệt vẫn sững sờ ở nơi ấy, trong tâm trí cứ lặp đi lặp lại lời nói lúc nãy của Nguyễn Tiểu Ly. Nàng giống như là đang nằm mơ, hoàn toàn không thể tin được điều mình vừa nghe thấy.
Vương Lê Nguyệt không nhịn được mà đánh giá cẩn thận gương mặt của Nguyễn Tiểu Ly một lần nữa. Không thể không nói, Nguyễn Tiểu Ly đúng thật là nam sinh nữ mạo, diện mạo vô cùng tuấn mỹ. Trước đây mọi người đều chỉ nghĩ là “hắn” có diện mạo âm nhu mà thôi, nhưng lúc này Vương Lê Nguyệt ngẫm lại lời nói vừa nãy của Nguyễn Tiểu Ly…
Hai mắt Vương Lê Nguyệt vốn đã sưng lên vì khóc giờ phút này lại chất chứa thêm một loại cảm xúc nói không nên lời. Nàng lại tiếp tục òa khóc, ôm siết lấy cơ thể của người đã mãi mãi bất động này.
Là nữ thì thế