Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lúc Hoàng đế băng hà, cả kinh thành lại bắt đầu một vòng lặp bi thống mới, bắt đầu mặc đồ trắng ăn chay. Thời điểm Nguyễn San và Giai Hoàng quý phi bắt buộc phải cùng xuất hiện, đó cũng là lần đầu tiên Giai hoàng quý phi gặp được mặt nhi tử trong khoảng thời gian này.
Khoảnh khắc Giai hoàng quý phi nhìn thấy nhi tử của mình, trong lòng nàng ngay lập tức mơ hồ có một loại dự cảm xấu. Nàng cảm giác đứa nhi tử này hoàn toàn không giống với người trong trí nhớ, hơn nữa trong ánh mắt nhìn nàng của Nguyễn San còn mang theo chút xa lạ.
Tuy nhiên, vì còn phải xử lý hậu sự của Hoàng đế nên Giai Hoàng quý phi chỉ có thể áp xuống nghi vấn trong lòng, thành thật làm ra vẻ rất bi thống trước sự qua đời của Hoàng thượng.
Đến khi Hoàng thượng được an táng xong xuôi, trong thời gian Giai Hoàng quý phi đang chờ đợi Nguyễn San kế vị để nàng được lên làm Thái hậu thì đột ngột nghe được tin tức từ thượng triều truyền đến, khiến nàng như bị ngã vào hầm băng.
Chuyện là lúc lâm triều, ngay trước mặt bá quan văn võ, Nguyễn San đã cự tuyệt chuyện đăng cơ và cho truyền Đại hoàng tử Nguyễn Kỳ từ ngàn dặm xa xôi trở về.
Giai Hoàng quý phi biết được tin này, rốt cuộc đã không thể khống chế được nỗi bất an trong lòng từ hôm đó đến nay nữa, vội vàng phái người mời Nguyễn San đến tẩm cung của mình.
Khi Nguyễn San vừa xuất hiện trước mặt Giai Hoàng quý phi, nàng lập tức hất đổ toàn bộ tách đĩa trước mặt mình xuống đất.
“Con làm vậy là có ý gì? Nếu Hoàng thượng đã truyền ngôi vị Thái tử cho con thì chuyện con đăng cơ xem như đã nắm chắc trong tay, tại sao con lại cự tuyệt? Tại sao con phải triệu hồi Đại hoàng tử về?”
Nguyễn San nhìn vẻ mặt tức tối đến sắp hộc máu của Giai Hoàng quý phi mà biểu cảm trên mặt vẫn chẳng thay đổi gì, nhìn qua vô cùng lãnh đạm.
“Hoàng vị vốn thuộc về Nguyễn gia.” Giọng nói của Nguyễn San lạnh băng vô tình như thể không hề có bất kỳ cảm xúc gì.
“Con chính là người của Nguyễn gia, lại còn được Hoàng thượng ủng hộ, ngai vàng kia nên là của con.”
“Người chắc chắn là ta họ Nguyễn sao, chắc chắn ta là huyết mạch của hoàng thất sao?”
Nguyễn San nói xong mấy câu này ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giai Hoàng quý phi một cái, ánh mắt tràn ngập băng giá.
“Lời con nói có ý gì? Đương nhiên là con họ Nguyễn rồi.” Dưới cái nhìn chăm chú của Nguyễn San, Giai Hoàng quý phi không khỏi chột dạ, sự tức giận ban đầu đã vơi đi không ít, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt của Nguyễn San.
“Người không cần giả vờ, ta đã sớm biết ta vốn chẳng phải là huyết mạch của hoàng thất. Nếu đã như vậy thì ngôi vị Hoàng đế kia chẳng có liên quan gì đến ta cả. Từ đây về sau nếu người không làm gì sai quấy thì ta có thể bảo đảm người tiếp tục được hưởng thụ cuộc sống như hiện tại. Nhưng nếu người cứ nhất quyết mưu đoạt những thứ không thuộc về mình thì đừng trách ta không nhớ đến mẫu tử tình thân.”
Nguyễn San dứt lời, nhanh chóng xoay người rời khỏi cung điện của Giai Hoàng quý phi.
Giai Hoàng quý phi há miệng nhìn bóng dáng đang đi xa dần của Nguyễn San, cuối cùng vẫn không dám nói gì. Nàng có thể cảm giác được lời Nguyễn San nói là nghiêm túc, nếu nàng còn dám làm điều gì không phải thì Nguyễn San nhất định sẽ không do dự ra tay với nàng.
Và tất nhiên, đối với chuyện Nguyễn San không muốn kế thừa hoàng vị và kiên quyết phải triệu hồi Nguyễn Kỳ, những người phò trợ phía sau Nguyễn San cũng không tán thành.
Thế nhưng hiện tại Nguyễn San đã nắm quyền, hơn nữa thời gian gần đây hắn còn thẳng tay xử lý hết những đại thần phản đối mình, điều này đã tạo thành một uy hiếp nhất định đối với những người kia. Dù cho họ có không cam lòng chuyện hắn từ bỏ ngai vàng bao nhiêu đi nữa cũng không dám nhắc lại ý kiến phản đối.
Thời điểm Hoàng thượng băng hà, Nguyễn Kỳ cũng đã biết Nguyễn San được lập thành Thái tử. Dù sao thì sau khi trưởng thành lập tức được cắt đất phong Vương chính là báo hiệu hắn vô duyên với ngai vàng.
Nhưng hắn không ngờ Nguyễn San lại không muốn đăng cơ, còn không chút do dự nhường vị trí đó lại cho mình. Chuyện này trong một khoảnh khắc khiến Nguyễn Kỳ có cảm giác như bị một chiếc bánh từ trên trời rơi trúng, thậm chí còn hoài nghi phải chăng Nguyễn San đang cố