Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Đạo diễn nói xong liền quay đầu bàn luận cùng hai người bên cạnh, sau khi thống nhất với nhau rồi mới lên tiếng.
“Chúng tôi cảm thấy nhân vật này không phải cô thì không ai có thể tốt hơn.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe thế thì khóe miệng cong lên, lễ phép gật đầu cảm tạ ba người trước mặt rồi vân đạm phong khinh (*) rời khỏi phòng.
(*) vân đạm phong khinh: bình thản, lạnh nhạt, không màng đến gì khác.
Nguyễn Tiểu Ly vốn cho rằng sau khi cô diễn xong thì họ sẽ đường hoàng mà bình luận vài câu rồi để cô về chờ kết quả, đến khi các ứng viên khác diễn xong thì mới chọn ra người làm họ hài lòng nhất. Nhưng cô không ngờ họ lại ra quyết định nhanh như vậy.
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly đạt được kết quả như mình mong muốn và bước ra, một ứng viên khác đã tiến vào phòng thử vai. Tuy nhiên, biểu hiện của cô gái kia quá chênh lệch với Nguyễn Tiểu Ly làm đạo diễn không nhịn được mà lắc đầu liên tục.
Lệ Thâm Bạch vẫn luôn quan sát nhất cử nhất động phía bên ngoài. Đến lúc này, ấn tượng của hắn với Nguyễn Tiểu Ly lại càng thêm khắc sâu. Thời gian đã qua được một hồi lâu nhưng màn trình diễn xuất thần của Nguyễn Tiểu Ly vẫn không thể xóa nhòa trong tâm trí hắn.
Nguyễn Tiểu Ly vừa ra khỏi cửa phòng thử vai đã bị chị An kéo sang một bên.
“Kết quả thử vai thế nào?”
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly nhìn lướt qua chị An một vòng nhưng cũng không trả lời ngay.
Chị An không thể nhìn ra được điều gì từ ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly, nét mặt vốn có phần chờ mong của chị An không khỏi đông cứng lại.
“Em đã nói rồi, nhân vật này không phải em thì không được.”
Chị An nghe hết câu này mới hiểu được ý của Nguyễn Tiểu Ly là gì. Trong một khoảnh khắc, chị An cũng không rõ là mình đang vui mừng hay nuối tiếc, nhưng cuối cùng cô vẫn vươn tay ra vỗ nhẹ lên vai Nguyễn Tiểu Ly: “Nếu nhân vật này đã được chọn rồi vậy thì khi nào có kịch bản hoàn chỉnh, em phải nghiên cứu và chuẩn bị kỹ đấy. Chị cũng không biết em chọn vai này là tốt hay xấu nữa.”
“Đương nhiên là tốt.”
Chị An nghe được câu nói tràn đầy tự tin của Nguyễn Tiểu Ly thì chỉ cười cười chứ không nói gì thêm. Thật ra trong lòng cô cũng có đôi chút tán thành với cách nghĩ của Nguyễn Tiểu Ly.
Thời điểm Nguyễn Tiểu Ly đang chuẩn bị về nhà sau khi đã có kết quả mình mong muốn, cô chợt bắt gặp Nguyễn Mộ Mộ đang đứng xếp hàng ở cửa.
Dĩ nhiên Nguyễn Mộ Mộ cũng nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly. Khoảnh khắc ánh mắt của hai người chạm nhau, dù nét mặt Nguyễn Mộ Mộ có thay đổi nhưng có vẻ như cô cũng không muốn thể hiện ra là mình quen biết Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy hành vi của Nguyễn Mộ Mộ thì không thể không nhướng mày lên. Nhưng khác với suy đoán của Nguyễn Mộ Mộ, Nguyễn Tiểu Ly không bỏ đi mà lại tiến từng bước đến trước mặt cô.
“Đừng xếp hàng nữa, phía trong đạo diễn đang dọn dẹp đồ đạc sắp đi rồi.”
Những lời này của Nguyễn Tiểu Ly cũng không phải là nói bậy vì trong lúc nói chuyện với chị An, cô đã trông thấy nhân viên công tác đang thu dọn đồ đạc. Nếu căn cứ theo tình hình vừa nãy thì Nguyễn Mộ Mộ sẽ không có cơ hội được thử vai.
“Sao lại như vậy được? Bên ngoài còn rất nhiều người đang chờ, bọn họ không thể dọn đồ nhanh như thế.” Ánh mắt nhìn Nguyễn Tiểu Ly của Nguyễn Mộ Mộ rõ ràng là không tin tưởng.
Nguyễn Tiểu Ly trông thấy bộ dạng này của Nguyễn Mộ Mộ thì cơ bản là lười trả lời, cũng không thèm giải thích mà rất nhanh dời mắt và bước đi thẳng.
Nguyễn Tiểu Ly về nhà chưa được bao lâu đã nhận được thông báo chính thức từ tổ đạo diễn. Đối với chuyện mình được thủ vai phản diện số 1, Nguyễn Tiểu Ly không hề có một chút ngạc nhiên, nhưng điều khiến cô thấy quái lạ là Nguyễn Mộ Mộ lại đảm đương vai nữ 3, mà vai nữ chính lại thuộc về một người khác.
Lúc nhận được tin này, Nguyễn Tiểu Ly không khỏi chớp mắt cảm thán: “Cốt truyện lại sai lệch nữa sao? Ta cũng không làm gì mà.”
Tiểu Ác: “Có thể là vì cô không diễn vai nữ 3 nên vai diễn này chỉ có thể tìm một người khác thay vào.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Tìm ai cũng được sao cứ nhất quyết phải tìm Nguyễn Mộ Mộ? Cốt truyện này troll ta à?”
Tiểu Ác: “…”
Nhất thời Tiểu Ác cũng không giải thích được