Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Tất cả chỉ là lời đồn, đương nhiên không thể tin được rồi. Sau lần này, làm chúng ta có thể lại tin tưởng mấy chuyện không nắm chắc này được nữa chứ.”
“Tuy nhiên, tôi vẫn khá tò mò. Nếu Lệ tổng vừa có năng lực vừa có bản lĩnh, lại còn đẹp trai như thế, vậy thì tại sao đã lớn tuổi rồi mà còn chưa kết hôn?”
“Không sai không sai, đây cũng là điều tôi muốn hỏi.”
Sau khi có người nói ra chuyện này, trong nháy mắt cả đám người bên cạnh đều chuyển sự chú ý lên người Lệ Thâm Bạch, rồi bắt đầu thảo luận dăm ba câu về vấn đề mới này.
“Cũng không biết về sau ai sẽ may mắn gả cho một người đàn ông hoàn hảo đến như vậy nữa.” Ánh mắt của người vừa thốt ra lời này đang tỏa ra rất nhiều ngôi sao.
“Đúng vậy, hơn nữa dường như đến giờ tôi vẫn chưa gặp được người nào xứng đôi với Lệ tổng cả.”
…
Tất cả lời nói của bọn họ đều rơi vào trong tai Nguyễn Mộ Mộ.
Nguyễn Mộ Mộ vốn đang vì ánh mắt nhìn mình của Lệ Thâm Bạch lúc nãy và cả vẻ mặt chán ghét của hắn mà trong lòng khó chịu không thôi. Hiện tại lại nghe được mấy lời này, cô không kiềm được mà lộ ra vẻ mặt ghen ghét và nhìn về phía Nguyễn Tiểu Ly ở bên kia.
Người khác không biết nhiều, nhưng cô lại biết rất rõ. Nhà họ Nguyễn muốn liên hôn với nhà họ Lệ, đã thế Lệ Thâm Bạch còn chỉ rõ họ tên nói muốn cưới Nguyễn Tiểu Ly.
Đối tượng được hâm mộ vô cùng ở trong miệng mọi người kia chẳng phải chính là Nguyễn Tiểu Ly sao? Còn bản thân cô thì chỉ còn cách kết quả đó một bước nữa mà thôi. Rõ ràng là Nguyễn Tiểu Ly không muốn trước…
Vào lúc Nguyễn Mộ Mộ đang nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tiểu Ly, tất cả sự chú ý của Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn đặt trên tập kịch bản trong tay, dường như việc Lệ Thâm Bạch xuất hiện vừa rồi hoàn toàn không tạo cho cô bất kỳ ảnh hưởng nào.
Nguyễn Tiểu Ly cảm nhận được có người đang nhìn mình thì ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp được ánh mắt của Nguyễn Mộ Mộ. Cô nhếch miệng cười chế giễu Nguyễn Mộ Mộ một cái, sau đó rất nhanh lại cúi đầu xuống lần nữa.
Nguyễn Mộ Mộ bất giác cắn chặt răng, siết chặt bàn tay lại. Nét mặt của cô vô cùng dữ tợn, trong lòng cũng tràn ngập không cam. Thế nhưng cho dù Nguyễn Mộ Mộ có không cam lòng ra sao thì cũng không có người nào để ý.
Có lẽ bởi vì Lệ Thâm Bạch đột nhiên xuất hiện ở chỗ này đã kích phát tâm tư của mọi người, nên trong khoảng thời gian đóng phim kế tiếp, có thể thấy rõ ràng mọi người đều nỗ lực hơn trước đó vài phần. Có đôi khi đạo diễn cảm thấy cảnh quay đó không có vấn đề gì nhưng bọn họ lại cảm thấy vẫn có thể làm được tốt hơn nữa.
Hiện tại, toàn bộ phim trường đều diễn ra cảnh tượng người truy ta đuổi vô cùng vui vẻ và cầu tiến. Điều này cũng làm cho đạo diễn tươi cười nhiều hơn trước kia. Dưới tình hình như vậy, Nguyễn Tiểu Ly vẫn nỗ lực sắm vai nhân vật phản diện của mình như trước và cũng đã nhận được không ít lời khích lệ từ đạo diễn.
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly vừa mới quay xong một phân cảnh và đang nghỉ ngơi, bỗng chiếc điện thoại đã lâu không có động tĩnh gì lại vang lên liên hồi.
“Nguyễn Tiểu Ly, hiện tại em đang ở đâu?” Nguyễn Tiểu Ly mới vừa tiếp máy thì âm thanh dồn dập của chị An đã vang lên ngay bên tai cô.
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy thì không khỏi hơi kinh ngạc, nhìn lướt qua mọi người ở xung quanh một vòng, sau đó đáp lại rất nhanh: “Bây giờ, em đang ở đoàn phim. Sao vậy chị?”
Chị An nghe xong dường như đã thở dài một hơi. Ngay lúc Nguyễn Tiểu Ly đang muối hỏi thăm một phen thì chị An lại cất tiếng: “Có phải sáng nay em đã đi cùng với Lệ tổng tới đoàn phim hay không?”
Nguyễn Tiểu Ly lại càng thêm tò mò, nhưng đồng thời cũng đoán ra được ít nhiều từ bộ dáng sốt ruột của chị An: “Đúng ạ, đúng là em đã đi cùng Lệ tổng đến đoàn phim. Chuyện này chị không phải đã biết rồi sao? Chính chị đã nói với em có xe đợi ở ngoài cửa trung tâm thương mại mà.”
“Đúng vậy, đúng là chị đã nói với em