Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Khóe mắt Nguyễn Tiểu Ly liếc thấy hành động của nam chính, nàng không nhịn được mà tán thưởng. Quả nhiên là nam chính, khả năng quan sát và cảnh giác rất tốt.
Sau khi bố trí các lá bùa xung quanh nơi nghỉ ngơi xong, Bách Lý Diêm Khể phân phó: “Các ngươi cử vài người đi quanh đây nhặt củi về, buổi tối phải nhóm lửa.”
Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm ở đây rất lớn. Tuy rằng họ đều có chân khí hộ thể, nhưng có lửa để sưởi thì vẫn ấm hơn, còn có thể xua đuổi dã thú.
“Các ngươi theo ta đi săn thú.” Bách Lý Diêm Khể dẫn vài đệ tử vào rừng.
Tranh thủ trời còn chưa tối xuống hoàn toàn, bắt mấy con thú về nướng cho bữa tối.
Nguyễn Tiểu Ly thấy hắn đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, nàng cũng vui mừng vì được rảnh rỗi, dứt khoát tìm một tảng đá to rồi ngồi xuống, nhắm mắt đả tọa.
Tiểu Ác: Đả tọa? Làm gì có, nàng chỉ nhắm mắt ngủ thôi.
...
Mấy nữ đệ tử đang nhặt cành cây khô xung quanh thấy Nguyễn Tiểu Ly ngồi bất động, cả đám đều cảm thấy bất công.
Hôm nay trên đường đi, đoàn người cưỡi ngựa một lúc rồi xuống ngựa nghỉ ngơi và cho ngựa ăn cỏ. Trong toàn bộ hành trình, các nàng đều không có nổi một cơ hội nói chuyện với Bách Lý sư huynh. Huynh ấy cứ luôn vây quanh Nguyễn Ly!
Vốn dĩ chuyện các nàng có thể đi cùng Bách Lý sư huynh đến núi Tiên Môn được không ít nữ đệ tử hâm mộ. Nhưng không ngờ được, nguyên ngày đầu tiên, các nàng ngay cả một câu cũng không thể nói với sư huynh.
Ánh mắt ghen ghét của nữ nhân quá mức mãnh liệt làm Nguyễn Tiểu Ly muốn bỏ qua cũng không được.
Nguyễn Tiểu Ly thở dài: “Nhóm nữ đệ tử này mỗi ngày suy nghĩ linh tinh gì không biết. Không phải các nàng nên suy xét làm thế nào để có thể thắng đối thủ trong các trận đấu pháp ở Đại hội Tiên Môn sao?”
Tâm tư của những người này không đặt nhiều vào cuộc thi, đoán rằng là do thời gian chưa tới. Đến lúc sắp thi đấu, có lẽ khi đó bọn họ mới cảm thấy khẩn trương.
Trời tối, xung quanh bãi đất nổi lên ba bốn đống lửa. Nguyễn Tiểu Ly đi qua lấy một ít củi khô, đốt một đống lửa ở trước mặt tự mình sưởi. Những đệ tử khác mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai có ý định nói chuyện với nàng.
“Chúng ta đã trở lại.”
Một giọng nói vang lên, mấy nam đệ tử tay cầm theo con mồi, vẻ mặt có chút kiêu ngạo đi tới.
“Nhìn xem, chúng ta bắt được một con hươu và rất nhiều thỏ. Buổi tối hôm nay có ăn rồi!” Tiền Dư bước tới khoe khoang.
Trương Khải bĩu môi: “Ngươi khoe cái gì! Hươu là do sư huynh bắt được, ngươi chỉ bắt được một con thỏ thôi.”
Khúc Sinh chạy tới: “Mới về à, ta sắp chết đói đây. Nhưng mà, mấy thứ thịt nướng này không có muối thì sao mà ăn được, hừ.”
Hắn đoạt lấy một con thỏ mập mạp trong tay Tiền Dư, miệng thì nói ghét bỏ nhưng chân cũng không dừng bước mà cầm con thỏ đi đến bờ sông lột da.
Những đệ tử khác cũng đi lấy con mồi săn được, tự xử lý đồ ăn của mình.
Bách Lý Diêm Khể buông xuống đồ trên tay, cười tươi bước qua: “Sư thúc, người thích ăn chỗ nào của hươu? Ta nướng cho người ăn.”
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua con hươu to béo kia: “Ta thích ăn thịt thỏ.”
Trong mắt Bách Lý Diêm Khể, nữ tử hẳn là rất thích thỏ, họ sẽ cảm thấy ăn thịt thỏ là một chuyện tàn nhẫn. Vì thế, hắn mới không hỏi sư thúc có muốn ăn thỏ hay không. Nào ngờ sư thúc lại thích ăn thịt thỏ!
“Sư thúc, người chờ một lát, ta đi nướng cho người.” Sư thúc thích ăn, đương nhiên hắn sẽ lập tức đi làm.
Nơi dừng chân là một rừng cây nhỏ, bên cạnh có một con sông, rất thích hợp để xử lý con mồi.
Bách Lý Diêm Khể xử lý tốt con mồi, dùng kiếm tước một nhánh cây xuyên qua con thỏ, đặt nó trên đống lửa nướng trong chốc lát. Tranh thủ thời gian chờ đợi, hắn đứng dậy đi chung quanh bụi cỏ tìm kiếm cái gì đó.
Hắn tìm kiếm cẩn thận. Vì trời đã tối, trong bụi cỏ lại càng tối hơn, hắn đành phải cúi xuống nhìn thật kỹ.
Cuối cùng, hắn cũng tìm được một số loại rau thơm, trong đó có cả lá thì là, là thứ thích hợp nhất để làm gia vị cho món nướng.
Bách Lý Diêm Khể không muốn thịt nướng làm cho sư thúc lại nhạt nhẽo khô cằn. Đồ ăn đưa cho sư thúc phải là loại ngon nhất!
Trên đường săn thú, hắn còn hái được mấy quả