Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lệ Thâm Bạch nói xong rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Nguyễn Tiểu Ly: "Ta sắp đi đăng ký kết hôn với nam chính sao?"
Tiểu Ác: "Hình như là vậy. Hai bên cũng đã quyết định rồi, cô không từ chối được."
Nguyễn Tiểu Ly: "Nếu bây giờ ta nói không thì sao?"
Tiểu Ác: "Không được, trừ phi cô không muốn hoàn thành nhiệm vụ nữa."
Nguyễn Tiểu Ly: "…"
Nam chính đã quyết định cưới cô, còn cô lại vì hoàn thành nhiệm vụ mà không thể bất hòa với nam chính, nếu như vậy thì hình như đúng là không còn cách nào để giải quyết cả.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang. Qua thật lâu, Tiểu Ác mới lên tiếng: "Không sao hết, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ phản diện là được rồi. Đợi đến khi hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác cũng không còn quan trọng đâu."
Nguyễn Tiểu Ly: "Nhưng mà ta cảm thấy mình không cần đi giành tài nguyên với nữ chính nữa."
Tiểu Ác: "…"
Nguyễn Tiểu Ly: "Có chồng là nam chính thì tài nguyên sẽ tự động được đưa đến tay ta, ngươi nói xem nhiệm vụ này của ta còn có thể hoàn thành được nữa hay không?"
Tiểu Ác: "Vậy cũng là một loại cướp đoạt, còn là loại cướp đoạt cấp cao đấy!"
Nguyễn Tiểu Ly nghe vậy lập tức thấy yên tâm. Cốt truyện có lệch hay không, cô có kết hôn với nam chính hay không đều không quan trọng, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc cô hoàn thành nhiệm vụ thì sao cũng được.
Không thể không nói, Lệ Thâm Bạch hành động thật sự sấm rền gió cuốn. Vào thời gian mà hai nhà đã hẹn, mới sáng sớm Lệ Thâm Bạch đã lái xe đến trước cửa Nguyễn gia chờ, giống như sợ Nguyễn Tiểu Ly sẽ chạy trốn vậy.
Đến khi cả hai đều cầm sổ đỏ trên tay, nụ cười trên môi Lệ Thâm Bạch cũng nhìn chân thành hơn trước đây không ít.
Sau khi hai người đăng ký kết hôn, tuy Tề Như Lam vẫn có chút không nỡ nhưng cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly vẫn dọn đến Lệ gia ở.
"Mẹ không nghĩ tới con còn nhỏ tuổi như vậy mà đã lập gia đình rồi. Tuy con dọn tới Lệ gia nhưng bất cứ lúc nào cửa lớn của nhà họ Nguyễn cũng chào đón con. Chỉ cần con ở bên kia chịu ấm ức gì thì nhất định phải nói với mẹ."
Nguyễn Tiểu Ly: "Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi."
"Cạch."
Có tiếng động đột ngột vang lên khiến sự chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại đây.
Tề Như Lam thấy Nguyễn Mộ Mộ thì không nhịn được mà nhíu mày, tuy nhiên cuối cùng cũng không nói gì, sau đó lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn Nguyễn Tiểu Ly một lần nữa.
Còn Nguyễn Mộ Mộ thì dường như không thể tin nổi những gì mà tai mình vừa nghe được, cô bất giác phóng ánh mắt xin giúp đỡ đến trên người Nguyễn Tiểu Ly.
"Cô muốn dọn đến Lệ gia nghĩa là sao?"
Nguyễn Tiểu Ly nhìn dáng vẻ chịu đả kích không nhỏ của Nguyễn Mộ Mộ mà không nhịn được phải cong môi.
"Ý trên mặt chữ. Tôi và Lệ Thâm Bạch đã kết hôn nên tất nhiên tôi phải dọn đến Lệ gia ở rồi."
"Sao có thể? Sao có thể như vậy, làm sao…"
"Tại sao lại không thể? Nhà họ Nguyễn và nhà họ Lệ đã sớm có hôn ước, hai người chúng tôi kết hôn không phải là chuyện rất đỗi bình thường sao?"
"Nhưng rõ ràng trước kia cô đã nói không muốn gả cho anh ấy."
"Trước kia là trước kia, bây giờ tôi đã thay đổi suy nghĩ rồi, không được sao?"
"Sao cô có thể như vậy? Rõ ràng cô không muốn gả cho anh ấy, còn nói để cho tôi gả, sao bây giờ cô có thể lật lọng như thế?"
Giọng nói của Nguyễn Mộ Mộ còn mang theo chút oán hận. Khóe miệng của Nguyễn Tiểu Ly đột nhiên cong lên một nụ cười giễu cợt, trong mắt tràn đầy xem thường: "Tôi đã cho cô cơ hội rồi mà. Không phải tôi đã để ba dẫn cô đi gặp mặt Lệ Thâm Bạch sao, nhưng ai bảo cô biểu hiện không tốt khiến người ta chướng mắt cô chứ."
Sau khi Nguyễn Tiểu Ly nói xong, Tề Như Lam cũng hung hăng quay đầu trừng Nguyễn Mộ Mộ.
"Chỉ là một đứa con gái riêng mà thôi, tôi cho cô vào cửa đã là nhân từ rồi, bây giờ lại còn muốn cướp hôn sự của con gái tôi? Cũng không nhìn xem bản thân mình có xứng hay không."
"Mẹ, mẹ đừng tức giận. Dù sao cũng là con gái riêng nên đương nhiên là không hiểu chuyện, luôn cho rằng người trên thế giới này đều phải vây quanh cô ta."
Nói xong, Nguyễn Tiểu Ly cũng không thèm nhìn Nguyễn Mộ Mộ đang liếc mình lấy một cái mà tiếp tục cùng Tề Như Lam bàn bạc chuyện đến Lệ gia. Hai người đã vô tình đâm Nguyễn