Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Phanh
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Hai người nhìn hàng người một lượt, dường như đúng thật là mỗi người đều có người mình muốn dẫn theo. Chẳng lẽ người bình thường như bọn họ thì đáng chết sao?
Trần Đình: “Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên tiếp tục xếp hàng không?”
Lý Tuyết Nhi: “Tiếp tục xếp hàng thử xem sao…”
Hàng người từ từ dịch chuyển. Những người đi ra từ thành phố An Toàn mà muốn đi vào sẽ bị kiểm tra một chút, nhưng rất nhanh là có thể thông chốt, còn những người lần đầu tiên đến đây sẽ phải báo danh nên có hơi mất thời gian.
Khoảng một giờ sau, rốt cuộc đến lượt cả đội. Người gác cổng nhận ra Trương Sơn Kỳ, thấy phía sau hắn chỉ có bốn người, người nọ giống như đã hiểu ra điều gì.
“Vất vả quá, mọi người trở về an toàn là tốt rồi.”
Lúc ra ngoài tổng cộng có mấy chục người, nhưng khi trở về chỉ còn lại năm người…
Thật ra như vậy đã được xem là rất may mắn. Có rất nhiều đội ngũ sau khi đi ra ngoài thì không còn một ai có thể sống sót trở về.
Vì thế, dù những thành phố An Toàn trải rộng ở khắp nơi đều thu hút rất nhiều dị năng giả, nhưng các thành phố vẫn luôn trong tình trạng thiếu người.
Trương Sơn Kỳ lập tức mang theo mấy anh em đi vào. Lâm Dục tiến lên và bị nhân viên công tác chặn lại: “Cậu có dị năng gì?”
“Dị năng hệ hỏa.”
Hệ hỏa, dị năng có tính công kích, rất tốt.
“Có thể biểu diễn một chút được không?”
Lâm Dục vươn tay, trong tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa, hơn nữa cấp độ của ngọn lửa này có thể được xem là cực phẩm!
Trong thành phố An Toàn sẽ không thể tìm được người thứ hai có cấp bậc dị năng thế này. Đôi mắt của nhân viên công tác sáng rực lên, cực kỳ vui mừng: “Tên của cậu là gì?”
“Lâm Dục.”
“Lâm… Lâm Dục! Cậu là Tiến sĩ Lâm Dục?”
Mấy hôm trước, lãnh đạo của thành phố An Toàn đã thông báo rằng tiến sĩ nghiên cứu sinh vật Lâm Dục sắp sửa đến thành phố.
Từ trước đến nay, thành phố An Toàn vẫn luôn cố gắng nghiên cứu, phát minh ra thuốc khắc chế zombie nhưng mãi vẫn không có đột phá.
Trước lúc xảy ra tận thế, Lâm Dục đã cực kỳ nổi tiếng ở mảng sinh vật học, tuổi còn trẻ đã đạt được học vị cao, hơn nữa còn làm việc trong Viện Nghiên cứu Quốc gia. Có thể nói, đây là một nhân vật phong vân. Ngay khi thành phố An Toàn thành lập Tổ chức Nghiên cứu Zombie đã lập tức ngỏ lời mời vị tiến sĩ này.
Lâm Dục gật đầu: “Là tôi.”
Nhân viên công tác: “Cuối cùng ngài cũng tới. Sao tiến sĩ lại không nói trước một tiếng, thế thì ngài đã không phải xếp hàng lâu như vậy, lãng phí thời gian quý báu của ngài.”
Nguyễn Tiểu Ly đứng ở phía sau chớp mắt một cái.
Địa vị của nam chính ở thành phố An Toàn cao như vậy sao?
Quả nhiên là nam chính, đi đến đâu cũng oai phong.
Lâm Dục: “Không sao, xếp hàng cũng không có vấn đề gì.”
Nhân viên công tác: “Tiến sĩ Lâm không cần kiểm tra, ngài có thể đi vào, sẽ có người dẫn ngài đến nơi ở.”
Lâm Dục: “Chờ một chút, tôi còn muốn dẫn theo một người, chính là em gái tôi. Nó là người bình thường, tôi muốn mang nó vào cùng.”
“Hoàn toàn không thành vấn đề, hai vị có thể thông hành.”
Không cần đến nơi kiểm tra để được thông qua, chỉ cần đi con đường bên cạnh là có thể vào thành phố.
Khóe môi Lâm Dục cong lên, hắn nắm tay Nguyễn Tiểu Ly đi qua.
Lý Tuyết Nhi đứng phía sau với ánh mắt trông mong, nhìn hai người cứ thế đơn giản mà được thông hành.
Cô hô to: “Tiến sĩ Lâm, tôi quen tiến sĩ Lâm, có thể cho tôi đi vào không?”
Nhân viên công tác do dự: “Cô… là dị năng giả sao?”
Lý Tuyết Nhi: “Không, không phải.”
“Không phải dị năng giả, vậy xin hỏi có dị năng giả nào bảo lãnh cho cô không?”
“Tôi quen người tên Lâm Dục kia. Tôi chính là đi theo anh ấy tới, tôi đã ở cùng Lâm Dục nửa tháng.” Lý Tuyết Nhi nói một cách đúng lý hợp tình.
Những lời này cũng đâu sai sự thật. Cô đúng là có quen biết Lâm Dục, cũng đã đi theo bọn họ và ở chung nửa tháng.
Ở bên này, Lâm Dục và Nguyễn Tiểu Ly vẫn chưa đi xa. Lâm Dục quay đầu lại: “Tôi không quen biết cô ta.”
Nhận được câu trả lời này, nhân viên công tác lập tức lạnh mặt: “Cô không được gây rối. Không có người bảo lãnh thì mời cô hãy tự giác rời khỏi đây.”
Sắc mặt Lý Tuyết Nhi trắng bệch: “Không, tôi thật sự quen Lâm Dục.”
Nhân viên công tác: “Tiến sĩ nói ngài ấy không quen biết