Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly lắng nghe tiếng mưa rào rào ở bên ngoài.
"Tiểu Ác, ngươi nói xem trời mưa liên tục mấy ngày thế này, có phải là chỉ cần một tháng thôi thì zombie trên thế giới này sẽ bị diệt sạch hết không?"
Tiểu Ác: "Thuốc này do chính tay nam chính chế ra nên có tác dụng rất mạnh. Trong vòng một tháng, zombie trên thế giới sẽ không còn một mống."
"Ừ." Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy âm thanh truyền đến từ ngoài cửa, là Lâm Dục đã trở về.
"Lâm Dục."
Nguyễn Tiểu Ly lười biếng nhìn Lâm Dục đi vào: "Lâm Dục, bên ngoài có mưa to sao?"
Lâm Dục: "Ừm."
Lâm Dục không nói cho Nguyễn Tiểu Ly biết rốt cuộc hôm nay hắn đã làm gì và cơn mưa bên ngoài đại biểu cho điều gì.
Nguyễn Tiểu Ly: "Trời mưa thật mát mẻ. Lâm Dục, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
Lúc Lâm Dục ngồi xuống, ngón tay của hắn hơi run lên, hắn cười đáp: "Trời mưa thì không nên ra ngoài. Đường trong thành phố An toàn đều là đường đất, chỉ cần ướt mưa một chút là đã rất lầy lội rồi."
"Nhưng tôi nghe thấy có rất nhiều tiếng nói ở bên ngoài. Tuy rằng rất lộn xộn ồn ào làm tôi không nghe được họ nói gì, nhưng bên ngoài mưa như vậy mà lại có rất nhiều người đó thôi. Mọi người không ngại bẩn thì tôi cũng không ngại." Nguyễn Tiểu Ly rất muốn ra ngoài.
Cô phải đi ra ngoài để tiếp xúc với thuốc!
Lâm Dục: "Ngoan nào, sẽ làm bẩn quần áo em đấy."
Đôi mắt của Nguyễn Tiểu Ly hiện lên vẻ thất vọng. Đúng là dùng cách thức trực tiếp như vậy thì Lâm Dục sẽ không dễ dàng cho cô ra ngoài.
"Lâm Dục, sao bên ngoài lại ồn ào như vậy? Mọi người không tránh mưa sao?"
"Gần đây thời tiết rất nóng. Hôm nay được dịp trời mưa, thời tiết mát mẻ nên họ đi ra thôi." Lâm Dục ôm lấy Nguyễn Tiểu Ly: "Tiểu Zombie, chúng ta đừng đi ra ngoài được không? Mặt đất bị nhiều người giẫm lên rất lầy lội, nước bẩn sẽ bắn lên người em, lúc đó quần áo của em sẽ dơ, xấu lắm."
"Được rồi." Nguyễn Tiểu Ly dần mất đi hứng thú.
Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Ngày mốt thành phố An Toàn sẽ giết thêm một con bò."
Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly liền sáng lên, nhưng cô lại tỏ vẻ nghi ngờ: "Người của thành phố An Toàn vất vả lắm mới nuôi được động vật, trâu trưởng thành hẳn là rất hiếm mới đúng, sao trong khoảng thời gian này lại giết nhiều như vậy?"
Lâm Dục: "Nuôi là để ăn, giết vài con cũng không có gì là lạ."
Khó khăn lắm mới biết được Tiểu Zombie thích ăn gì, đương nhiên hắn phải làm nhiều rồi.
Thành phố An Toàn liên tục nhận được tin vui, vì thịt bò là thứ dùng để ăn mừng nên bò trưởng thành đều sẽ bị giết.
Mấy ngày liên tiếp Lâm Dục chỉ ở nhà không đi đâu, hơn nữa còn thời thời khắc khắc ở cạnh Nguyễn Tiểu Ly như hình với bóng, vậy nên cô không tìm được bất cứ sơ hở nào để đi ra ngoài.
"Lâm Dục này, gần đây thành phố An Toàn không giao việc cho anh sao? Tôi cảm thấy gần đây anh rảnh quá đó."
"Tiểu Zombie muốn anh ngày nào cũng ra ngoài làm việc sao?"
"Đương nhiên không phải, có thể ở nhà chơi với tôi thì tốt. Một mình tôi ở nhà đã chán rồi, huống hồ còn bị nhốt nữa, cảm giác đó không thoải mái chút nào." Nguyễn Tiểu Ly nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Lâm Dục hiện lên nỗi đau đớn, trong lòng cũng rất chột dạ. Quả thật cách làm của hắn quá mức đê tiện và ích kỷ.
"Tiểu Zombie, em có trách anh vì đã nhốt em lại không?" Lâm Dục gấp gáp hỏi.
"Hỏi ngộ, tôi biết ghi thù đấy." Nguyễn Tiểu Ly quăng cho hắn một ánh mắt "tự anh hiểu lấy".
Lâm Dục luống cuống, lập tức ôm chặt lấy cô: "Xin lỗi, xin lỗi em nhiều. Tiểu Zombie đừng giận mà, đừng trách anh…"
Nguyễn Tiểu Ly bị tràng cảnh này dọa cho khiếp vía, sau đó cô quan sát Lâm Dục thật kỹ.
"Tiểu Ác, hắn vô cùng thích ta, còn sợ ta tức giận nữa."
Tiểu Ác: "Đúng vậy, cô không phát hiện gần đây tính cách của nam chính đã thay đổi sao?"
Khi yêu một ai đó, con người ta thường có xu hướng trở nên cố chấp và ích kỷ. Nhưng hắn cũng đã cố gắng thể hiện bộ dáng tốt nhất có thể, cho dù bộ dáng ấy có hơi hèn mọn đi chăng nữa.
…
Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly nặng trĩu, loại tình cảm này khiến cô cảm thấy không quen.
"Lâm Dục, Lâm Dục, Lâm Dục…" Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi từng tiếng từng tiếng gọi tên hắn, nhẹ nhàng đáp lại hắn, vu.ốt ve hắn.
Hy vọng làm vậy có thể giúp hắn yên tâm và không còn hoảng sợ như vậy nữa.
Trong mắt của người dân ở thành phố An Toàn, Lâm Dục mang dáng vẻ thần thánh cỡ nào. Hắn nên là một người tự nhiên phóng khoáng chứ không phải lo được lo mất như bây giờ.
Nguyễn Tiểu Ly gọi tên hắn, ôm lấy hắn, hy vọng có thể cho hắn cảm giác an toàn.
…
Từng ngày trôi qua, toàn bộ khu vực bên ngoài thành phố An