Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Khi tiếng bước chân đến gần, Nam Vũ Thiên Lê lập tức mở mắt. Đây không phải tiếng bước chân của Sơ Nhất!
Hắn nhanh chóng ra khỏi thùng tắm, mặc áo trong vào, phủ thêm áo ngoài rồi đi ra ngoài: “Ai?”
Hắn vừa bước qua bình phong đã nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly ăn mặc hở hang.
Nam tử vừa mới tắm xong, gương mặt bị hơi nóng hun đỏ, chiếc áo trong trên người bị dính một vài giọt nước và cả mái tóc đen dài ướt sũng cũng đang chả.y nướ.c tong tỏng.
Nguyễn Tiểu Ly lộ ra ánh mắt si mê. Gương mặt Nam Vũ Thiên Lê tối sầm lại, ánh mắt thể hiện vẻ chán ghét không chút nào che giấu: “Cút ra ngoài!”
“Nô gia không đi. Quốc sư đại nhân, nô gia thích ngài, để nô gia hầu hạ ngài đi.” Nói xong, nàng dợm bước muốn đến gần.
Nam Vũ Thiên Lê chưa từng chật vật như thế này bao giờ, đang tắm thì bị cắt ngang. Nữ tử này quả thật đáng chết!
Hắn nhanh chóng rút thanh trường kiếm bên cạnh ra rồi lao tới, gác kiếm lên cổ Nguyễn Tiểu Ly: “Nguyễn Vũ Thường, ta mặc kệ ngươi tới Đông Dữ vì mục đích gì, nhưng ngươi lại cố tình tiếp cận ta hết lần này đến lần khác, ngươi định thách thức điểm giới hạn của ta sao?”
Nữ tử thế này có chết ngàn lần cũng không đủ.
Nhưng hiện tại Đông Dữ và Nam Dữ mới làm hòa, tuyệt đối không thể giết vũ nữ Nam Dữ đưa tới.
Nguyễn Tiểu Ly sợ hãi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt đi, nước mắt rưng rưng: “Quốc sư đại nhân, nô gia thật sự thích…”
Lời còn chưa nói xong, cổ nàng đã hơi nhói đau. Thanh kiếm của Nam Vũ Thiên Lê đã áp sát thêm một chút, cắt đứt cổ nàng.
Bị đau, khuôn mặt nàng liền nhăn lại. Tuy vết cắt không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng không hề nông. Máu lập tức chảy ra.
Nam Vũ Thiên Lê liếc thấy vết máu đỏ tươi trên làn da trắng nõn thì nhanh chóng thu kiếm lại.
Hắn lui về sau vài bước: “Đây là cảnh cáo, về sau cách xa ta một chút.”
Trong ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly đều là vẻ khó tin và bi thương, bộ dáng giống như tấm chân tình của mình đã bị người ta tàn nhẫn chối từ.
Tiểu Ác vui sướng xem kịch: “Chính là như thế. Dáng vẻ yêu anh ta sâu đậm này và chuyện bị một vũ nữ phón.g đãng yêu thích chắc chắn sẽ làm nam chính ghê tởm.”
Trong lòng Nguyễn Tiểu Ly thật sự mệt mỏi. Một bên thì phải diễn kịch, một bên thì bị Tiểu Ác ở trong đầu chỉ đạo, chỉ trong mấy phút mà nàng giống như đã bị kéo căng đến vô cùng. Đây quả thật chính là khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất mà.
Bày ra gương mặt tràn đầy bi thương, nàng đưa tay sờ lên cổ mình một cái. Trên tay bê bết máu.
“Quốc sư đại nhân… nô gia đáng ghét đến thế sao?”
Nói xong, nàng cười tự giễu, sau đó bịt chặt cổ lại rồi rời đi.
Nam Vũ Thiên Lê ném thanh kiếm sang một bên, ánh mắt đen tối không rõ. Đôi mắt hắn đảo qua vết máu nhỏ xuống mặt đất của Nguyễn Vũ Thường, ngây người trong một khắc.
Sơ Nhất xuất hiện, quỳ sụp trên mặt đất: “Chủ tử, thuộc hạ cam tâm chịu phạt.”
“Lui xuống.”
Sơ Nhất sửng sốt, ý là không phạt?
Hắn tuân lệnh lui xuống.
Từ ngày đó trở đi, Nguyễn Tiểu Ly không còn quyến rũ hay quấy rầy nam chính nữa. Đã ép người ta tới mức phải rút kiếm ra thì chắc chắn hắn đã vô cùng phiền chán nàng, tuyệt đối trong thời gian ngắn sẽ không đi lệch đâu.
Nàng có thể yên ổn bắt đầu làm nhiệm vụ phản diện rồi.
Từ ngày đó trở đi, Nam Vũ Thiên Lê không còn nhìn thấy Nguyễn Vũ Thường chạy tới xum xoe trước mặt mình nữa, thậm chí hình như nàng còn đang cố tình tránh mặt hắn, không hề chạm mặt với hắn.
Trong lòng Nam Vũ Thiên Lê không hề gợn sóng, còn Sơ Nhất thì thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng nữ nhân kia cũng không tới dây dưa với chủ tử nữa.”
Nam Vũ Thiên Lê liếc nhìn Sơ Nhất một cái, Sơ Nhất lập tức cúi đầu.
“Chủ tử, có thể xuất phát rồi.”
Nam Vũ Thiên Lê không nói gì, cất bước lên xe ngựa. Sau khi ngồi xuống, hắn xốc màn xe lên để nhìn ra bên ngoài, vừa lúc bắt gặp Nguyễn Vũ Thường đang được thị nữ đỡ lên xe. Trên cổ nàng quấn một dải lụa, dưới lớp lụa là một lớp băng gạc…
Còn mấy ngày nữa sẽ đến hoàng đô, vốn dĩ cho rằng đường về sẽ yên bình, nào ngờ đội ngũ lại bị ám sát ở một hẻm núi nhỏ.
Ai đó đã đẩy các tảng đá to lăn xuống từ triền núi. Sức sát thương của những tảng đá đó rất lớn, chỉ mấy phút ngắn ngủi đã g.iết chế.t gần một nửa số thị vệ.
Xe ngựa của