Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi trong chốc lát, khi nãy nói nhiều như thế thật sự quá khát nước. Ngay lúc nàng đang định tới bờ sông uống nước, khóe mắt thoáng thấy nam nhân mặc xiêm y trắng trở lại.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng ngồi xuống: “Quốc sư đại nhân, nô gia còn tưởng ngài đi luôn rồi, hù chết nô gia.”
Tiểu Ác: “Ọe…”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác, tuy rằng ta biết bộ dáng này rất ghê tởm, rất đỏm dáng, nhưng người cũng đừng có như thế chứ, phải giữ chút mặt mũi lại cho ta chứ, ta chỉ làm theo điều ngươi yêu cầu thôi mà.
Nam Vũ Thiên Lê đi qua, ném một con gà rừng đã chết tới trước mặt nàng.
“Ăn.”
“Gà rừng! Bộ lông của nó trông đẹp đó. Quốc sư đại nhân, ngài bắt được ở đâu vậy?”
Nam Vũ Thiên Lê: “Không phải muốn ăn à?”
“Nô… gia, nô gia không biết xử lý nó thế nào.”
Nam Vũ Thiên Lê khẽ nhếch mày, sau đó hít một hơi. Hắn thật sự không nhịn được mà muốn đánh chết nữ nhân này.
Cuối cùng, Nam Vũ Thiên Lê đành nhẫn nhịn mà nhặt con gà rừng trên đất lên, dùng đôi bàn tay trắng nõn thon dài của hắn xử lý con gà rừng đó.
Nguyễn Tiểu Ly cũng hơi kinh ngạc.
Nàng đã giày vò hắn tới mức này rồi, không phải nam chính sẽ lười không thèm quan tâm nàng hay sao? Vì sao còn hạ mình đi xử lý gà rừng nữa nhỉ?
“Tiểu Ác, ta cảm thấy nam chính có gì đó không thích hợp, ngàn vạn lần đừng có gì nhé, bằng không những điều chúng ta đã làm chẳng phải đều trở nên thừa thãi sao.”
Tiểu Ác lắc lắc cái đầu nhỏ của mình: “Không có chuyện lệch đâu. Chắc chắn là nam chính cũng đói bụng nên mới tự động thủ, cô chỉ là người được hưởng ké mà thôi. Cô tưởng rằng nam chính sẽ nướng gà cho cô à, không thể nào.”
Có phải nam chính mấy thế giới trước đều thích cô nên cô mới có những ảo tưởng này hay không? Thế giới này sẽ không có chuyện đó, bình thường các nam chính sẽ không thích nữ nhân ghê tởm thế này đâu.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi lù lù bên cạnh đợi ăn.
Cả quá trình, Nam Vũ Thiên Lê đều đưa lưng về phía Nguyễn Tiểu Ly. Hắn không muốn thấy Nguyễn Vũ Thường.
Một đôi tay trắng tinh không tì vết giờ lại dính máu gà rừng. Nam Vũ Thiên Lê nhanh tay xử lý con gà. Cũng may bên cạnh có dòng suối nhỏ, hắn rất nhanh đã xử lý xong cả con gà rừng ấy.
“Ngươi đi nhặt một ít củi về đây.”
“Nhặt củi? Muốn loại củi thế nào? Dài hay ngắn, dày hay mỏng?”
“Ngươi ngồi đi.”
“Ừm, hả? Quốc sư đại nhân, không phải ngài sai nô gia đi nhặt củi sao, có phải ngài chê nô gia cái gì cũng không hiểu hay không? Quốc sư đại nhân, ngài hãy nghiêm túc, kỹ càng phân phó một lần, nô gia chắc chắn sẽ hiểu mà.”
“Ngươi câm miệng.”
“A…”
Dưới ánh trăng, Quốc sư đại nhân cao quý đang bận rộn nhặt củi nướng gà rừng.
Đối với Nam Vũ Thiên Lê, hôm nay chắc hẳn là một ngày gian nan và chật vật trong mười mấy năm qua. Sau khi từ vách núi lăn xuống dưới, xiêm y trắng của hắn đã bị rách một tay áo. Bởi vì che chở cho Nguyễn Vũ Thường, hắn đã dùng cả cơ thể mình, thế nên trên quần áo đã bị bẩn rất nhiều chỗ.
Thứ dơ nhất trên người Nguyễn Vũ Thường là chiếc áo ngoài, còn hắn thì đến cả áo trong cũng nhuốm bẩn.
Tâm trạng Nam Vũ Thiên Lê không tốt làm sơn động đặc biệt lạnh lẽo, áp suất rất thấp.
Nguyễn Tiểu Ly ngoan ngoãn không nói lời nào, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống, sợ sẽ chạm phải điểm mấu chốt của nam chính, chọc hắn một đao giải quyết mình luôn.
Tiểu Ác: “Nam chính không có khả năng thích cô đâu. Hahahaha, ta cảm giác cô chỉ cần nói thêm một câu nữa là hắn sẽ đánh chết cô đấy.”
“Tiểu Ác, ta nghi ngờ ngươi lấy việc công làm việc tư, mục đích là muốn xem náo nhiệt.”
Tiểu Ác: “Ta không có, ta vô tội, cô đừng có nói bậy mà vu oan ta.”
“Nếu ngươi ít dùng cái giọng điệu hả hê khi thấy người gặp họa đi thì ta cũng không tới mức nghi ngờ ngươi!”
“Hì hì, ông đây thích xem nam chính dỗi cô đấy, thì sao?”
Trong lúc nói chuyện, Nam Vũ Thiên Lê đã nướng xong gà. Hắn lấy một chiếc lá cây lớn sạch sẽ, sau đó xé con gà nướng thành mấy phần rồi đặt trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.
“Ăn đi.”
Nguyễn