Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Xoài
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sơ Nhất không dám nói ra lời, suy đoán này quá kinh hãi thế tục, chủ tử là thần nhân thì sao có thể độn.g tình được.
Nam Vũ Thiên Lê: “Không có gì, sau này không cần phải nhìn chằm chằm vào nàng nữa.”
Hắn đã phát hiện ra gần đây trạng thái của mình không bình thường đều là vì nữ nhân đó. Nam Vũ Thiên Lê quyết định không quan tâm sát sao nữa, càng để ý thì càng muộn phiền.
Từ hôm nay trở đi sẽ không chú ý đến nàng ta nữa, nàng ta có ra sao thì liên quan gì tới hắn?
“Vâng.”
Sơ Nhất thở phào nhẹ nhõm, xem ra chủ tử vẫn chưa thích ai.
…
Cuộc sống trong lãnh cung tuy buồn tẻ nhưng rất ung dung tự tại, đối với những người có tính kiên nhẫn thì cuộc sống như vậy rất thích hợp.
Mỗi ngày, Nguyễn Tiểu Ly đều đi ngủ khi trời sẩm tối, thức dậy vào lúc bình minh, chỉ cần có bạc để ăn một ngày ba bữa là đã thỏa mãn.
Sau khi dậy sớm, nàng sẽ ngồi ở đầu tường ngắm mặt trời mọc, pha một ấm trà và trò chuyện với Bích Thanh.
Bích Thanh mang theo đàn cổ đến, hai người đánh đàn và trò chuyện, cuộc sống trôi qua quá đỗi nhàn nhã.
Cách vách có một phi tử đã bị biếm vào lãnh cung năm năm, nàng ấy rất ngạc nhiên khi thấy cuộc sống thoải mái của hai chủ tớ các nàng.
Dù ở trong lãnh cũng nhưng nàng ấy cũng có nghe nói Nguyễn Mỹ nhân rất được sủng ái, nhưng không ngờ lại có ngày bị nhốt vào lãnh cung. Nàng vốn cho rằng một sủng phi bị giáng vào lãnh cung thì mấy ngày đầu sẽ khóc nháo la hét, nhưng thực tế là người ta sống rất vui vẻ và yên bình.
Ở lãnh cung mà có được tâm thái như vậy cũng coi như là đỉnh của đỉnh.
Vào lãnh cung được nửa tháng thì Bích Ngọc truyền đến tin vui. Nàng đã trở thành cung nữ của Lệ phi, đêm qua được Hoàng thượng sủng ái, hiện tại đã được phong làm Quý nhân.
Nguyễn Tiểu LY: “Lệ phi? Tên này nghe hơi quen.”
Từ trước tới nay nàng không quan tâm đến người trong hậu cung, chỉ cảm thấy người này hình như có chút quen thuộc.
Bích Thanh nhắc nhở: “Lệ phi chính là người đã làm nhục người ở trước cửa lãnh cung hôm trước.”
Nguyễn Tiểu Ly tức khắc nở nụ cười: “Cung nữ mới vào cung của nàng ta đã trở thành người được Hoàng thượng sủng ái, chắc trong lòng nàng ta lúc này cảm xúc ngổn ngang lắm nhỉ?”
“Hôm đó Bích Ngọc nghe thấy chuyện xảy ở cửa lãnh cung nên đã quyết định vào làm việc trong cung của Lệ phi, bây giờ nàng ấy trở thành sủng phi rồi, chắc chắn Lệ phi kia đang tức muốn chết.”
Nguyễn Tiểu Ly cười lắc đầu bất đắc dĩ, Bích Ngọc thù dai quá.
Hai người Bích Thanh và Bích Ngọc rất trung thành và tận tâm, làm chuyện gì cũng nghĩ đến nàng, cũng có thể coi như Bích Ngọc đã phần nào giúp nàng trả thù.
Nguyễn Tiểu Ly: “Hiện tại chúng ta chỉ còn thiếu cơ hội đi ra ngoài, chỉ cần Hoàng đế nhìn thấy ta thì nhất định sẽ luyến tiếc ta, nhưng muốn đưa ta ra ngoài còn cần những nhân tố khác.”
Bích Thanh: Cô nương cần phải lên kế hoạch chu toàn.”
“Ừm.”
Màn đêm buông xuống, cả lãnh cung chìm vào im ắng, thê lương. Nguyễn Tiểu Ly nằm trên giường suy nghĩ.
Tiểu Ác: “Cô nghĩ cách để ra ngoài sao?”
“Muốn đi ra ngoài chắc chắn phải cần đến rất nhiều yếu tố. Ta mới bị phế truất nửa tháng, nếu bây giờ ra ngoài thì Hoàng đế sẽ không thể ăn nói với các đại thần văn võ trong triều. Hơn nữa chủ yếu là nếu nam chính không nới lỏng tay thì ra sẽ không ra được…”
Tiểu Ác buồn rầu: “Nam chính lệch thì lệch đi, chỉ cần không ảnh hưởng chúng ta là được. Nhưng hiện tại anh ta đang ngáng đường!”
Ngăn cản ký chủ của nó làm phản diện! Hừ!
Hai mắt Nguyễn Tiểu Ly sáng lên: “Chắn đường cũng có thể biến thành tiện đường mà. Không phải anh ta có chút tình cảm với ta sao, có thể lợi dụng điểm này để tìm cơ hội, từ đó ta sẽ có cách ra khỏi lãnh cung.”
Tiểu Ác: “Cách gì?”
“Không thể nói bây giờ, đến lúc đó ngươi sẽ biết.”
Nguyễn Tiểu Ly tự ngẫm, nàng còn cần phải hơi bốc đồng một chút…
Đêm đó, nàng viết thư cho Bích Ngọc. Hiện tại Bích Ngọc đang được sủng ái, ở bên ngoài làm việc rất thuận tiện.
Bích Ngọc bây giờ rất giống với Nguyễn Tiểu Ly trước đây, được sủng ái vô cùng. Tuy nhiên, nàng vẫn chưa đạt tới trình độ được sủng ái của Nguyễn Tiểu Ly nên không thể mở lời cầu xin cho chủ tử của mình được.
Mỗi một ngày trôi qua, Nguyễn Tiểu