Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lúc đại môn của Thần Điện mở ra, đại thần bên ngoài vẫn chưa đi hết. Thấy Nam Vũ Thiên Lê, đám người mừng rỡ giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Quốc sư đại nhân, xin ngài vào cung làm chủ, hiện tại Hoàng thượng đã bị yêu phi kia mê hoặc đến điên đảo rồi.”
“Quốc sư đại nhân, cuối cùng ngài cũng đã xuất quan. Đông Dữ của chúng ta được cứu rồi.”
“Xin Quốc sư đại nhân diệt trừ yêu phi, dạy dỗ quân vương. Thời gian qua, Hoàng thượng thật sự đã quá hoang đường.”
Đám người mồm năm miệng mười, đa số là hy vọng Quốc sư có thể đứng ra chủ trì công đạo, từng lời thốt ra đều nhắc đến hai chữ “yêu phi”.
Vẻ mặt Nam Vũ Thiên Lê lạnh nhạt: “Các ngươi hồi phủ chờ đi, giờ ta giờ muốn vào cung.”
“Quốc sư muốn vào cung bắt yêu phi sao?”
“Quốc sư bế quan chỉ vẻn vẹn ba tháng đã xuất quan là vì tính ra người kia là hồ ly hóa thành sao?”
Nam Vũ Thiên Lê hơi nhíu mày, Sơ Nhất lập tức tiến lên chặn miệng các đại thần: “Chư vị đại nhân thỉnh hồi phủ trước.”
Hiện tại các đại thần quá kích động, một lát sau họ mới nhận ra mình lúc này quá thất lễ, đã mạo phạm đến Quốc sư đại nhân. Cả đám người lui hết về sau và nhường ra một con đường.
Nam Vũ Thiên Lê lên xe ngựa, đi về hướng hoàng cung.
Trong xe, Nam Vũ Thiên Lê trong bộ cẩm y trắng thuần đang nhắm hai mắt và bấm đốt ngón tay tính toán.
Số đoản mệnh của nàng vẫn còn đó.
Vận số của Đông Dữ!
Nam Vũ Thiên Lê mở to mắt, có chút khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã bình thản trở lại.
Vận số của Đông Dữ sắp tận, không thể xoay chuyển được, thiên hạ bị chia cắt cũng sẽ được thống nhất.
“Cái gọi là yêu phi lộng hành chỉ là xu thế tất yếu, ý trời…”
Hắn không cứu được Đông Dữ, cũng sẽ không cứu, nhưng hắn nhất định phải cứu nàng!
Thích một người, tất nhiên là phải bảo vệ người đó.
Kể cả cho dù Đông Dữ…
Lúc trước, khi xuống núi và đi đến Đông Dữ trở thành Quốc sư, hắn đã biết vận số của Đông Dữ không dài, hơn nữa còn chiến loạn triền miên, dân chúng lầm than. Sau khi trở thành Quốc sư, hắn đã giúp Đông Dữ tránh được rất nhiều cuộc chiến, vận số của nó cũng đã được kéo dài thêm không ít.
Nhưng vận số mãi mãi là thứ khó mà tính chuẩn được nhất. Mới một khắc trước còn bấm tay tính được có cả trăm năm an khang, nhưng cũng có thể ngay sau đó tính được chỉ còn mấy tháng ngắn ngủn là sẽ diệt quốc.
Bất kể là chuẩn hay không chuẩn thì hắn cũng sẽ không nhúng tay nữa.
Chuyến đi sứ Nam Dữ của hắn vào nửa năm trước đã giúp tránh được chiến loạn, nhưng chung quy cũng chỉ đem lại không đến nửa năm yên bình.
Trong suốt quãng thời gian tọa trấn, hắn đã giúp Đông Dữ tránh được rất nhiều cuộc chiến, thế nhưng trận đại chiến thống nhất thiên hạ này thì hắn không ngăn cản được.
Trong lòng Nam Vũ Thiên Lê đã nghĩ thông suốt nên hắn không hề vướng bận chuyện này. Hiện tại, hắn chỉ toàn tâm toàn ý cố gắng thực hiện tiếng lòng của mình.
Hắn muốn bảo vệ nàng, giúp nàng tránh khỏi kiếp nạn.
Theo như lần bấm tay tính toán vừa rồi thì vận số của Đông Dữ đã sắp tận, vậy tất nhiên Đông Dữ sẽ không thể tránh được chiến loạn. Do đó, hắn muốn mang nàng rời khỏi chốn thị phi này.
Tiếng bánh xe ngựa lăn trên mặt đường rất nhỏ. Khoảng cách với hoàng cung càng gần, trái tim của Nam Vũ Thiên Lê đập càng nhanh, hơn nữa còn có chút đau lòng.
Hắn nhớ tới lời Sơ Nhất đã nói: Nguyễn Vũ Thường tấn chức Quý phi, trở thành đệ nhất sủng phi, Hoàng đế ngày ngày đêm đêm đều ở trong cung của nàng.
“Khốn kiếp!”
Nam Vũ Thiên Lê đánh một một quyền lên vách xe, lần đầu tiên cảm thấy hận bản thân vì đã phản ứng chậm như vậy.
Tại sao hắn lại không nhận ra tình cảm chân thật của mình lúc tâm phiền ý loạn chứ? Cứ thế trơ mắt nhìn nữ tử mình thích…
Bên ngoài xe ngựa, Sơ Nhất bị tiếng động lớn bên trong làm giật nảy mình: “Chủ tử sao vậy ạ?”
“Không sao.” Trong xe ngựa truyền ra giọng nói đè nén.
Sơ Nhất đã đi theo Nam Vũ Thiên Lê nhiều năm, vì thế hắn vừa nghe liền biết chủ tử đang tức giận.
Có chuyện gì vậy? Chủ tử nhớ đến chuyện gì không vui sao?
Đoạn đường sau đó, trong xe ngựa cực kỳ yên tĩnh, nhưng bầu không khí lại rất bất thường.
Xe ngựa đến cửa cung thì dừng lại. Nam Vũ Thiên Lê xuống xe, nhìn tòa hoàng cung tường đỏ ngói xanh trước mặt.
Nàng thật sự thích nơi này sao?
“Chủ tử, để thuộc hạ đi hỏi xem bây giờ Hoàng thượng đang ở đâu.” Sơ Nhất cúi đầu nói.
Nam Vũ Thiên Lê nghe thấy hai chữ “Hoàng thượng” thì rõ ràng ánh mắt đã trầm xuống một chút. Hắn cất bước, đi thẳng về hướng hậu cung: “Đến nơi ở của Nguyễn Vũ Thường.”
Hắn