Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Phủ Thừa Tướng không phải là nơi dễ đột nhập như những phủ khác, đặc biệt là trong thời điểm cả kinh thành được đề phòng nghiêm ngặt như hiện tại.
Liên tiếp có triều thần bị sát hại, rất nhiều đại thần đã điều quan binh đến phủ đệ của mình canh gác.
Trời hôm nay đặc biệt tối. Nguyễn Tiểu Ly đơn độc ra cửa, nhóm hắc y nhân ở sẵn trong ngõ nhỏ chờ nàng.
Lần này nàng không còn phải một thân một mình ra sức chiến đấu mà là mang thêm một vài hắc y nhân đi cùng.
“Tối nay nhất định phải tốc chiến tốc thắng.”
“Rõ.”
Vài bóng người nhanh chóng đột nhập Phủ Thừa Tướng.
Thừa tướng quyền cao chức trọng, quân lính canh gác trong phủ đều là trọng binh, trong chỗ tối cũng có không ít cao thủ ẩn nấp. Nhóm người vừa tiến vào Phủ Thừa Tướng đã bị phát hiện, tức khắc bị vây công.
Nguyễn Tiểu Ly mặc y phục dạ hành và mang khăn che mặt ra lệnh: “Giữ chân bọn chúng.”
“Vâng!”
Các hắc y nhân cùng hợp lực giữ chân thị vệ ở bên ngoài, Nguyễn Tiểu Ly cầm trường kiếm chạy về hướng chủ viện.
Bọn họ đã cài nội ứng trước trong phủ, vì thế nàng biết rõ hiện tại Thừa tướng đang ở đâu.
Tiếng đánh nhau đã đánh động đến Thừa tướng. Lúc này ông ta đang đứng ở trong sân viện, xung quanh là thị vệ vây quanh bảo hộ ba tầng trong ba tầng ngoài.
Nguyễn Tiểu Ly vừa xuất hiện, thị vệ lập tức hô to: “Có thích khách!”
Tiểu Ác thấy tình hình lúc này thì nhăn mày lại, lo lắng nói: “Tình huống rất nguy hiểm, người bảo vệ có vẻ quá nhiều rồi.”
Cho dù võ công có cao cường thế nào cũng không chịu nổi nhiều người như vậy đâu.
“Tiểu Ly, cô nên nghĩ cách rút lui an toàn thì hơn.”
Bọn họ đã lường trước rằng sẽ có rất nhiều người bảo vệ Thừa tướng, nhưng hoàn toàn không ngờ lại có nhiều người như vậy, hơn nữa trong số đó có rất nhiều cao thủ đại nội (*).
(*) cao thủ đại nội: người có võ công cao thủ hộ ở hoàng cung.
Nguyễn Tiểu Ly: “Giờ muốn đi cũng khó… Đánh một trận xem, chọn thoát thân ra ngoài thì chẳng thà chọn tấn công.”
Nguyễn Tiểu Ly chẳng phân biệt thời gian địa điểm mà trò chuyện với Tiểu Ác, tay cầm thanh nhuyễn kiếm dài nhanh chóng ra chiêu.
Liên tiếp có thị vệ bị kiếm của nàng cắt đứt cổ mà ngã xuống đất chết đi. Trên mặt Nguyễn Tiểu Ly bị máu tươi bắn lên, nàng vẫn không ngừng đánh tới.
Đối mặt với nhiều người như vậy, Nguyễn Tiểu Ly vẫn mạnh mẽ giết ra một đường máu.
Thừa tướng đã tứ ngũ tuần thấy tràng cảnh này thì tức khắc sợ đến mềm nhũn đôi chân, hô to: “Mau hộ… hộ tống ta rời đi, mau ngăn nàng ta lại!”
“Thừa tướng đại nhân, phía ngoài có rất nhiều hắc y nhân, ở đây là an toàn nhất rồi.” Cấp dưới nói.
Thị vệ bên ngoài mãi vẫn chưa vào đây, hơn nữa ngoài đó chỗ nào cũng có tiếng đánh nhau. Số lượng hắc y nhân ở ngoài kia có thể nhiều hơn số thị vệ, nhưng ít ra thì nơi này chỉ có một.
Tuy nhiên năng lực của hắc y này quá kinh khủng…
Thị vệ liên tục bị giết, mấy cao thủ cũng lần lượt bị thương. Nhưng đánh càng lâu, động tác của tên hắc y nhân kia dường như cũng không còn nhanh như lúc ban đầu nữa.
“Nàng ta mệt rồi! Bắt sống nàng ta!”
Một người nào đó hét lên, các thị vệ nhận được cổ vũ thì tức khắc như được tiêm máu gà.
Trên trán Nguyễn Tiểu Ly đổ đầy mồ hôi. Tuy võ công của nàng cao thật, nhưng lấy một địch trăm, chiến đấu liên tục không ngừng thì nàng thật sự chịu không nổi.
“Tiểu Ly, vẫn nên rời đi thì hơn, sau này còn cơ hội ám sát khác mà.” Tiểu Ác vẫn chưa phát hiện trong giọng nói của mình chứa đầy lo lắng.
“Không, nhanh.”
Nguyễn Tiểu Ly rút từ bên hông ra thêm một thanh nhuyễn kiếm, hai tay cầm song kiếm tấn công, tất cả thủ pháp võ công cũng thay đổi theo.
Thị vệ bị tình huống xảy ra làm cho bất ngờ không kịp trở tay, liên tục bại lui.
Nguyễn Tiểu Ly cứ nhằm vào hướng của Thừa tướng mà đánh, nàng rót nội lực vào một trong hai thanh nhuyễn kiếm, sau đó ném mạnh nó ra. Thanh kiếm cắm thẳng vào trái tim của Thừa tướng.
“Phập!”
“Phập…”
Hai âm thanh vang lên, một cái là tiếng kiếm cắ/m vào ngực Thừa tướng, cái còn lại là tiếng Nguyễn Tiểu Ly bị kiếm đâm vào bụng do lúc ném kiếm đã để lộ sơ hở ở bên phải.
“Thừa tướng đại nhân!”
“Thừa tướng đại nhân đã chết, bắt tên thích khách này lại! Tuyệt đối không thể để nàng ta còn sống chạy thoát!”
“…”
…
Dưới ánh trăng, Nam Vũ Thiên Lê đứng bên cửa sổ nhưng luôn cảm thấy trong lòng không yên. Tối nay hắn cứ có cảm giác kinh hoảng khó hiểu, nằm ở trên giường mà mãi chẳng ngủ được.
Nam Vũ Thiên Lê nhìn ánh trăng bên ngoài. Giữa vầng trăng màu bạc dường như còn xuất hiện một ít màu đỏ máu, điều đó chứng tỏ có