Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Vương Vân Vân: “Ăn, không ăn thì tối bụng lại réo.”
Trâu Thục Vũ cầm lấy điện thoại, đưa thẻ cơm cho hai người kia: “Tớ không ăn nổi, các cậu đi đi, tớ đến lớp học trước.”
Trong mũi cô cứ luôn có mùi máu tanh mãi không tan hết, cô thật sự không có khẩu vị để ăn cơm, một mình cô cũng không dám ở lại phòng nên thôi đành đến lớp vậy, trong lớp nhiều người.
“Vậy được rồi.”
Vương Vân Vân nhận lấy thẻ cơm rồi kéo Trương Hiểu đến căn-tin, chỉ còn một mình Trâu Thục Vũ ở lại phòng. Cô bỗng nhiên cảm thấy sau gáy lạnh băng, toàn thân nổi da gà. Trâu Thục Vũ cầm điện thoại, nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá.
Ký túc xá vào lúc chập tối rất u ám, nơi Trâu Thục Vũ vừa đứng xuất hiện một hình bóng nhỏ gầy, Nguyễn Tiểu Ly đứng đó cười.
Những chuyện hù dọa này, cô thích.
Nguyễn Tiểu Ly đưa tay ra vẫy một cái, cửa phòng ký túc xá từ từ đóng lại. Trong ký túc xá âm u vắng vẻ, có mấy cánh cửa cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt khi khép lại.
…
Căn-tin.
Vương Vân Vân dùng thẻ cơm của Trâu Thục Vũ quét một đống món đắt tiền nhất.
Trương Hiểu: “Đừng có quẹt nhiều như thế, ăn không hết phí tiền lắm.”
“Dù sao cũng không phải là tiền của chúng ta. Yên tâm, đại tiểu thư như Trâu Thục Vũ sẽ không để ý đâu.”
Trương Hiểu không nói thêm gì nữa, hai người quẹt thẻ xong thì bưng mâm đi tìm chỗ ngồi để ăn.
Giờ này trong nhà ăn còn rất nhiều người.
Ăn rồi thì trong lòng bớt sợ hãi.
Vương Vân Vân cúi đầu nói: “Trương Hiểu, cậu cũng cảm thấy không có khả năng cậu ta quay lại báo thù đúng không?”
“Tớ… Tớ không biết.”
“Tớ cũng không biết, nhưng chuyện hôm nay thực sự quá kỳ lạ và đáng sợ. Chuyện cái bàn kia không thể giải thích được, nhưng nó cứ xuất hiện ly kỳ trong hơn một năm mà vẫn không xảy ra chuyện gì kỳ lạ cả.” Vương Vân Vân ăn một miếng sườn, tiếp tục nói: “Hôm nay, Tô Tiểu Thanh nói nhìn thấy trên bức tường trong lớp có máu, buổi tối thì Tô Tiểu Thanh ngã đến nỗi chảy máu mũi đầy sàn, quá đáng sợ! Những điều đó khiến cho tớ luôn tự hỏi có phải là cậu ấy đã quay lại rồi không.”
Lông tơ của Trương Hiểu dựng đứng lên: “Có thể là trùng hợp thôi, đừng nói nữa.”
“Trời ạ, cậu sợ cái gì, nhà ăn có biết nhiêu là người.” Vương Vân Vân cọ cọ vào người Trương Hiểu: “Diễn đàn của trường chẳng phải là nơi để bàn chuyện cũ sao? Tớ là trưởng ban cập nhật tin tức về các chuyện kỳ thú của khối vậy mà chưa từng đăng một tin gì, mất mặt quá.”
Trương Hiểu ngẩng đầu lên: “Vậy cậu muốn làm gì?”
“Trương Hiểu, cậu cảm thấy lấy chuyện cậu ta báo thù biến thành một câu chuyện để đăng lên diễn đàn, bài viết của tớ sẽ hot luôn đúng không?”
“Vân Vân, vừa rồi ở ký túc xá tớ thấy cậu sợ hãi như vậy, sao bây giờ còn dám nghĩ đến chuyện này?”
“Lúc nãy sàn nhà toàn là máu, đương nhiên là tớ sợ rồi.” Vương Vân Vân vẫn tiếp tục bàn: “Là trưởng ban cập nhật tin tức nhưng tớ vẫn chưa đăng một bài nào cả. Đề tài lần này rất hay ho, cậu cảm thấy thế nào?”
Trương Hiểu nghiêm túc ăn: “Cậu muốn đăng bài thì đăng đi, tớ mặc kệ cậu.”
Vương Vân Vân mau chóng càn quét hết sườn, sau đó cầm điện thoại bắt đầu biên soạn.
Bài viết rất đơn giản, chỉ nói rằng có một nữ sinh quay về báo thù và kể lại những chuyện mới xảy ra hôm nay.
Vương Vân Vân không nói trực tiếp nữ sinh đó là ai mà để đó cho mọi người thảo luận, dù sao cả trường đều biết chuyện cái bàn xuất hiện ly kỳ, rất dễ để đoán ra.
Sau khi đăng xong, Vương Vân Vân vội vàng ăn cơm tiếp: “Tớ cảm thấy bài viết này của tớ nhất định sẽ hot.”
…
“Tiểu Ác, ta cảm thấy giết người cần phải đa dạng thủ pháp và có tính nghệ thuật.”
“Ừ? Vậy cô muốn làm gì?”
“Ngươi từng nghe về cuốn sổ Tử Thần chưa?”
…
Bài viết đó thật sự đã hot, chưa đến nửa tiếng đã có hơn trăm bình luận. Lúc đầu, bình luận toàn là đánh giá bài viết.
Hoa Bỉ Ngạn:【 Bài viết không đầu không đuôi, tên của nhân vật chính cũng không đề cập, là do còn non trình hay là không dám viết? 】
Tinh Từ Từ:【 Chuyện kinh dị? Chủ thớt bị chập mạch à? Thời nay là thế kỷ 21 rồi vậy mà còn tin mấy chuyện này. 】
Sau đó, dần dần bắt đầu có