Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Thẩm Tử Hoài đang ngồi trong lớp và nghịch đồng xu cổ đeo trên cổ tay: “Cậu không muốn tự kể lại chuyện của mình mà muốn dẫn dắt mọi người đi khám phá ra đúng không?”
Nguyễn Tiểu Ly nằm sấp trên bàn: “Ừ.”
“Tớ cho rằng người có thù oán và đã hại chế.t cậu chắc là nữ sinh cùng phòng cậu, tại sao lại còn liên quan đến một nam sinh? Cậu ta ức hiếp cậu thế nào?” Thẩm Tử Hoài đã suy nghĩ rất lâu nhưng cũng chưa thông suốt vấn đề này.
Tiểu Ly Ly vừa nhìn đã biết là một cô gái ngoan ngoãn, không thích nói chuyện, chắc chắn trước kia cũng là một cô gái hiền lành và học hành nghiêm túc, cô hẳn phải không quen biết với nhiều nam sinh mới đúng.
Nguyễn Tiểu Ly ngáp một cái. Hôm nay cô đã quan sát cả một buổi sáng, và trong ngần ấy thời gian, Thẩm Tử Hoài đều không buồn cho nữ chính Nam Âm Niểu ngồi phía trước dù chỉ một ánh mắt. Ngược lại cả buổi sáng, ánh mắt của cậu ta đều nhìn cô và nói chuyện với cô.
Theo kinh nghiệm của mấy thế giới trước, trên cơ bản Nguyễn Tiểu Ly đã có thể xác định: cậu ta lệch rồi.
Sao lại lệch?
Nam chính đều dễ động tìn.h và khó chiều như vậy sao? Để ý đến cũng lệch mà không để ý đến cũng lệch.
Thật ra không phải là dễ dàng động tìn.h, mà là do “uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo vạn năm” cùng với “duyên phận ràng buộc từ vạn năm trước”, nhưng những điều này cô đều không biết.
Nguyễn Tiểu Ly đau đầu nằm rạp trên bàn, nằm thế này cả buổi sáng nên giờ cô cũng buồn ngủ rồi.
Mặc kệ, lệch thì lệch đi, phản ứng hắn một chút cũng được, dù sao cô cũng đang buồn chán…
Nếu không nói mấy câu, cô sẽ ngủ luôn mất.
Nguyễn Tiểu Ly mở miệng: “Tôi không quen Trương Thiên Lượng.”
“Không quen sao? Vậy cậu ta làm tổn thương cậu thế nào?”
Một nam sinh không quen biết nhưng nhưng lại đi thương tổn một nữ sinh, sự tổn thương đó chắc hẳn có liên quan tới cái chế.t của cô ấy.
Thẩm Tử Hoài đột nhiên nghĩ tới một khả năng, đôi mắt hắn lập tức nhíu lại: “Không muốn nói thì đừng nói, chuyện đau lòng như thế vẫn nên đừng nói thì hơn. Xin lỗi, về sau tớ sẽ không hỏi cậu nữa.”
“???” Nguyễn Tiểu Ly không hiểu gì sất. Một giây trước thì còn đang hỏi, một giây sau đã không muốn hỏi nữa, vậy là thế nào?
Tiểu Ác: “…”
Trong lòng Tiểu Ác lúc này đã sụp đổ. Nó mới nghe Nguyễn Tiểu Ly phân tích về chuyện nam chính lệch, ngay sau đó đã thấy nam chính hình như lại tự vẽ ra chuyện không hay ho gì đó.
Nguyễn Tiểu Ly đơn thuần nên hoàn toàn không biết nam chính nghĩ gì, nhưng Tiểu Ác là con trai nên đương nhiên biết rõ nam chính đang tưởng tượng chuyện gì.
Tiểu Ác có chút đau đầu.
“Tiểu Ly, ta tắt máy một lát…”
“Không phải lần trước ngươi mới bảo trì sao?”
“Ta muốn được bình tĩnh một lúc…”
“Ừ.”
Sao vậy?
Thẩm Tử Hoài thấy vẻ mặt Nguyễn Tiểu Ly lạnh nhạt thì đột nhiên có chút ảo não việc mình vừa nhắc tới chuyện thương tâm của cô.
Chắc tâm tìn.h hiện tại của cô đang không tốt, hắn phải làm gì để khiến cô vui vẻ lên đây?
Không nghĩ ra được cách nào, đành phải buôn chuyện cùng cô vậy.
Thẩm Tử Hoài: “Tiểu Ly Ly, bài này cậu có biết làm không?” Hắn đẩy bài thi qua, nhỏ giọng hỏi.
“Không biết làm.”
“Đây là đề thầy vừa mới giảng. Nếu cậu không hiểu, tớ có thể dạy cho cậu.”
Nguyễn Tiểu Ly cau mày, chống cằm, nhìn chằm chằm hắn: “Tôi đã chế.t rồi, sao lại phải học cái này chứ?”
“Ở trong mắt tớ, cậu vẫn đang tồn tại. Nếu cậu cần, tớ có thể siêu độ và đưa cậu đi đầu thai.” Thẩm Tử Hoài nói xong thì chợt khựng lại.
Thật ra bây giờ cô đã giết người nên không thể siêu độ đầu thai nữa…
Sau khi báo thù xong, cô sẽ ra sao?
Thẩm Tử Hoài có chút phiền muộn, nhưng hôm nay hắn cũng rất vui vẻ, bởi vì Nguyễn Ly Ly ngồi trong lớp học cả ngày mà không bỏ đi.
Hắn có một người bạn cùng bàn không ai nhìn thấy, rất tuyệt.
…
Trong ký túc xá nữ, Vương Vân Vân khóc to: “Có thể khẳng định là cô ta trở về báo thù. Trương Thiên Lượng đã chế.t, lần chặn cửa năm xưa cậu ta cũng ở đó. Do chúng ta hại chế.t Nguyễn Ly Ly nên hiện tại cô ta muốn giết hết cả đám chúng ta.”
Trâu Thục Vũ: “Đừng nói nữa, để người khác nghe thấy thì chúng ta nhất định sẽ chế.t.”
“Nhưng đâu phải chúng ta đẩy Nguyễn Ly Ly, sớm biết thế này lúc trước chúng ta nên nói ra mọi chuyện mà không phải là giấu giếm rồi thêm mắm dặm muối.” Trương Hiểu cũng mất bình tĩnh.
Người chế.t rồi thì được yên bình, người còn sống thì giờ phải chịu tra tấn tinh thần.
Trâu Thục Vũ: “Mọi chuyện cũng đã thế rồi, làm gì có cái gọi là nếu biết trước? Các cậu đừng tưởng rằng trước đây các cậu không động tay đẩy cô