Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nam Âm Niểu không hiểu tại sao Thẩm Tử Hoài lại từ chối: “Vì sao không thể? Do Nguyễn Ly Ly quá mạnh nên cậu không thể ngăn cản được sao?”
“Không phải.”
“Nếu không phải vậy sao cậu lại không giúp đỡ chứ, cậu có khả năng đó mà? Không thể để cho các bạn khác bị tổn thương mãi thế được, nếu cứ tiếp tục có người chết như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện đại học của mọi người.” Nam Âm Niểu nói.
Nguyễn Tiểu Ly từ từ nằm sấp trên bàn và nhìn chằm chằm vào Nam Âm Niểu. Nam Âm Niểu là một người chính trực, tuy nhiên lại quá mức chính trực.
Có khả năng cũng không có nghĩa phải có nghĩa vụ giúp đỡ. Giúp hay không giúp là việc của người đó, không thể bắt người ta làm theo ý mình được.
Nhưng thời đại mới luôn áp đặt một tư tưởng đó là: Nếu bạn có năng lực càng cao thì trách nhiệm bạn được giao cũng càng lớn, bạn nhất định phải chịu trách nhiệm và bạn có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm.
Nguyễn Tiểu Ly úp đầu xuống tay, quay mặt ra hướng khác nhắm mắt ngủ, lười quan tâm tới hai người họ.
Thẩm Tử Hoài: “Bạn Nam Âm Niểu, cậu đang xen vào việc người khác.”
“Tớ đâu có xen vào việc người khác. Tớ là lớp trưởng thì nên giúp đỡ mọi người. Cậu biết bắt ma thì sẽ có cách bắt lấy Nguyễn Ly Ly. Tớ muốn nhờ cậu hỗ trợ.” Nam Âm Niểu đặc biệt nghiêm túc, cũng đặc biệt thành khẩn.
Đúng lúc này, tiếng chuông vào học vang lên.
Nam Âm Niểu không lập tức quay đầu ngồi thẳng, vẫn tiếp tục dùng ánh mắt mang theo sự khẩn cầu mà nhìn Thẩm Tử Hoài.
Thẩm Tử Hoài cúi đầu, mở sách lấy bút, không muốn nói tiếp với cô thêm một câu nào nữa.
Tuy hắn là thầy bắt ma tà đạo có năng lực siêu phàm, nhưng không phải chuyện gì hắn cũng sẽ quản, còn phải xem có hứng thú hay không nữa.
Đối với chuyện Nam Âm Niểu vừa nói, hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào.
Thật ra hắn có hứng thú với Tiểu Ly Ly hơn. Rõ ràng là một lệ quỷ có oán khí sâu đậm nhưng linh hồn của cô lại mang đến cảm giác thuần khiết và sạch sẽ, chỉ có hơi lạnh lùng một chút… Tuy nhiên, hắn tin rằng nếu cứ tiếp tục ở chung thế này thì họ có thể trở thành bạn bè tốt của nhau.
Chờ Tiểu Ly Ly báo thù xong, hắn sẽ cố gắng siêu độ linh hồn giúp cô.
Vừa hết buổi học, Nam Âm Niểu lại tìm tới Thẩm Tử Hoài chờ đáp án.
Nam Âm Niểu là một người rất cố chấp, cô đã quyết định chuyện gì thì cho dù có mấy con ngựa cũng không kéo cô lại nổi.
Bị làm ồn đến phiền, trong ánh mắt Thẩm Tử Hoài đã mang theo sự xa cách, hắn nói: “Bạn Nam Âm Niểu, khi một con ma trở về trả thù thì điều đó chứng tỏ là cô ấy chết oan, nếu đi ngăn cản thì cẩn thận bị liên lụy theo.”
“Tớ không sợ bị liên lụy, không làm chuyện trái với lương tâm thì cô ấy sẽ không làm gì tớ. Vả lại tớ cũng không có hại cô ấy.”
“Cậu muốn giảng đạo lý với lệ quỷ à? Lệ quỷ chỉ biết phải giết người hại chết mình, nhưng một khi có người ngăn cản cô ấy báo thù thì người ngăn cản cũng sẽ bị giết theo. Nếu là như vậy, cậu còn muốn tiếp tục xen vào nữa không?” Thẩm Tử Hoài lạnh lùng hỏi.
Nam Âm Niểu định nói gì đó, nhưng lời muốn nói lại bị mắc kẹt trong cổ họng. Nói thật lòng, cô thật sự có hơi khiếp sợ.
Trượng nghĩa thì trượng nghĩa, cô cũng sợ mất đi tính mạng của mình. Cô còn trẻ như vậy cơ mà.
Hơn nữa, Nam Âm Niểu cũng rất coi trọng mặt mũi. Cô có hảo cảm với Thẩm Tử Hoài nên không thể để bản thân mất mặt trước mặt nam sinh mình có cảm tình được.
Nam Âm Niểu lấy hết dũng khí nói: “Một khi đã biết, tớ không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu cậu không muốn hỗ trợ vậy thì tớ sẽ tự đi tìm chân tướng.”
Nếu có thể tìm ra được chân tướng năm đó trước khi Nguyễn Ly Ly giết học sinh tiếp theo, sau đó dùng pháp luật để trừng trị những người đó thì có lẽ Nguyễn Ly Ly sẽ thấy nỗi oan khuất của mình được giải, oán khí sẽ tiêu tan, và sẽ không tiếp tục giết người nữa.
Nam Âm Niểu cảm thấy cách này rất tốt. Cô muốn nỗ lực tìm ra chân tướng năm đó, vậy thì vừa có thể cứu người cũng vừa có thể đột phá bản thân. Cứu người cũng là một loại thành tựu.
Nguyễn Tiểu Ly thu hết những biểu cảm rất nhỏ của Nam Âm Niểu vào mắt, cô có thể đoán được đại khái nữ chính đang suy nghĩ gì.
Bên trong không gian tối đen, tiểu chính thái ngồi trên thảm và lắc đầu nói: “Nữ chính quá chính nghĩa hóa, cô ta muốn tìm ra chân tướng trước khi cô ra tay giết người, dùng pháp luật để xử trí những người đã