Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
“Đúng vậy, tiểu thư đã lọc máu mấy tiếng liền rồi, đến bây giờ chắc chắn là rất đói.”
“Vậy dì đi nhanh đi, ăn xong rồi thì cho cô ấy nghỉ ngơi một lát, không cần gấp gáp về nhà. Trước khi về tôi sẽ đến kiểm tra tình hình của cô ấy một chút.” Tần Dự Thâm nói.
Dì Trần gật đầu, sau đó cầm mấy hộp thức ăn rời đi.
Tần Dự Thâm siết chặt chiếc hộp trong tay. Hắn vừa mới nói gì vậy?
Nhưng cũng đúng thôi, trên cương vị là bác sĩ chủ trị của cô, hắn đến xem tình hình của cô nhiều hơn cũng tốt.
Giờ nghỉ trưa kết thúc, Tần Dự Thâm đóng cửa văn phòng của mình và đi thẳng lên khu nằm viện ở tầng cao nhất.
Điều kiện của tầng cao nhất rất tốt, lại yên tĩnh, tất cả các phòng bệnh vip đều nằm trên tầng này. Những người nằm trên đây đều có thân phận cao quý và hiển hách.
Tần Dự Thâm đi đến căn phòng có không gian yên tĩnh ở cuối hành lang, lúc hắn định vươn tay gõ cửa thì đột nhiên cửa bị mở ra.
Tằng Y Nhiễm vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên ngoài.
Khuôn mặt của người đàn ông đẹp đẽ khiến người khác không thể rời mắt. Anh ta mặc áo blouse trắng, trước ngực còn đeo thẻ tên. Người này chắc là bác sĩ Tần mà các y tá thường hay bàn tán gần đây.
“Bác sĩ Tần.” Tằng Y Nhiễm chào hỏi.
Tần Dự Thâm liếc mắt nhìn xe đẩy một cái, đây là y tá tới thu dọn dụng cụ trong phòng bệnh.
“Ừ.”
Hắn lạnh nhạt “ừ” một tiếng, sau đó bước sang một bên tránh đường.
Tằng Y Nhiễm cúi đầu đẩy xe đi.
Bác sĩ Tần này quả thật đẹp trai như trong lời đồn của các y tá, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.
Cô còn có rất nhiều công việc nên không thể ở chỗ này lâu được. Tằng Y Nhiễm đẩy xe nhanh chóng rời đi.
Tần Dự Thâm bước vào phòng bệnh, Nguyễn Tiểu Ly đang dựa lưng vào gối mềm và cầm sách đọc.
Nhìn thấy Tần Dự Thâm, ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly liền sáng lên, cô buông sách xuống: “Nghe nói anh sẽ đến kiểm tra nên tôi không ngủ trưa mà chờ anh tới đó.” Giọng nói nói của cô có hơi khàn khàn, nghe rất yếu ớt.
Tần Dự Thâm cầm ống nghe đi tới: “Không cần phải chờ, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ đi, thân thể của cô cần phải được ngủ đủ.”
Nguyễn Tiểu Ly thấy hắn cầm ống nghe thì lập tức xốc chăn lên, để lộ ra nửa người trên.
Tần Dự Thâm đi đến mép giường rồi ngồi xuống, đặt ống nghe lên ngực cô, sau đó hỏi: “Lúc lọc máu có xảy ra phản ứng mạnh nào không?”
“Vẫn còn chóng mặt và khó chịu như mọi khi.”
Lúc cô nói chuyện, Tần Dự Thâm cẩn thận lắng nghe âm thanh truyền đến ống nghe. Hô hấp của cô hơi yếu.
Thận bị suy kiệt đã ảnh hưởng đến chức năng của các bộ phận khác, thân thể của cô bây giờ vô cùng ốm yếu.
Có lẽ so với tưởng tượng của hắn thì thân thể của cô còn bết bát hơn. Tuy vậy nhưng trong vòng một năm này mà làm phẫu thuật ghép thận thì cũng không thành vấn đề, nhưng cốt lõi vẫn là không thể dễ dàng tìm được một quả thận có nhóm máu gấu trúc. Nhà họ Nam có quyền có thế cũng không chắc sẽ tìm được thận trong khoảng thời gian này.
Tần Dự Thâm dường như có thể nhìn ra cuối cùng cô gái này vẫn sẽ chết đi trong đau đớn vì không tìm được quả thận phù hợp…
Ống nghe vẫn luôn đặt trên ngực của Nguyễn Tiểu Ly, bàn tay hắn cứ giữ nguyên tư thế ấn xuống. Nguyễn Tiểu Ly mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn.
“Bác sĩ Tần?” Cô đến gần rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tần Dự Thâm bỗng nhiên tỉnh táo lại, lúc này hắn mới phát hiện mặt của mình đang cách mặt cô rất gần. Hắn bình tĩnh thu ống nghe lại, sau đó đứng thẳng dậy, bảo: “Hệ hô hấp của cô có chút không thông, ngày thường nhất định không được vận động mạnh, cùng lắm chỉ có thể tản bộ nhẹ nhàng thôi.”
“Ừm.”
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu qua loa cho có lệ, đôi mắt cô cứ mải đặt trên người hắn.
Tần Dự Thâm phát hiện ra cô rất thích nhìn mình.
Tại sao nhỉ? Là do hắn đẹp sao?
“Bác sĩ Tần, từ khi bước vào căn phòng này, anh chưa gọi tên tôi một lần nào hết, anh có thể gọi tên tôi một lần không?” Cô hỏi với vẻ tràn đầy chờ mong.
Gọi tên cô, việc này có gì khó đâu.
“Nam Ly.” Tần Dự Thâm cố hết sức bày ra biểu cảm dịu dàng hơn.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ hắn vẫn luôn phàn nàn rằng hắn mặt đơ, còn nói là như vậy sẽ dọa đến người bệnh, có lẽ hắn nên dịu dàng một chút sẽ tốt hơn.
Nguyễn Tiểu Ly cực kỳ vui vẻ, cười tươi như hoa.
Cô quá gầy, mỗi lần cười rộ lên sẽ trông khá mất tự nhiên, nếu để ý kĩ gương