Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nam Hạo gật đầu: “Dù thù lao là bao nhiêu tôi cũng trả. Tình huống của con gái tôi bác biết rõ. Nửa năm tới là thời gian tốt nhất để con bé làm phẫu thuật, nếu lại xuất hiện chuyện gì bất trắc thì có lẽ cơ thể của con bé sẽ không thể đáp ứng phẫu thuật được nữa.”
Cần phải có người có trình độ y khoa giỏi ở bên cạnh chăm sóc và chữa bệnh, các mặt đều phải tốt, không được để xảy ra sai sót dù chỉ là mảy may.
Nếu cơ thể quá yếu đến độ không đủ điều kiện phẫu thuật thì đó hoàn toàn tương đương với một bản án tử hình, chỉ có thể chờ đợi cái chết dần đến.
Với tư cách là bác sĩ điều trị, đương nhiên Tần Dự Thâm biết rõ tình trạng của cô như lòng bàn tay. Mỗi ngày hắn đều hỏi y tá về tình hình thể chất và tinh thần hàng ngày của cô.
Hiện tại nằm viện dài hạn là một lựa chọn tốt, nhưng nó không phải là tốt nhất. Thường thì tâm trạng của bệnh nhân cũng là một trong những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến bệnh tình. Bắt một cô gái ở bệnh viện liền tù tì mấy tháng, thậm chí nửa năm hay một năm, tâm trạng của cô ấy sẽ vui khỏe được sao?
Chính vì vậy nên Nam Hạo mới muốn mời Tần Dự Thâm về làm bác sĩ riêng ở cạnh cô, để cô muốn ở bệnh viện, ở nhà hay đi bất cứ nơi đâu cũng được miễn là có bác sĩ giỏi ở đi theo.
Nam Hạo: “Không biết bác sĩ Tần có đồng ý làm bác sĩ riêng cho con gái tôi không?”
Thật ra trong lòng Nam Hạo cũng không ôm hy vọng nhiều lắm, bởi ông biết rõ xuất thân của Tần Dự Thâm. Tần Dự Thâm sinh ra trong một gia đình truyền thống bác sĩ, nhiều đời trong nhà đều học y, tùy tiện lấy ra một cái tên của họ hàng thân thích thôi cũng đã là một người nổi tiếng trong nghề.
Mỗi người trong dòng họ đều rất giỏi, vang danh hải ngoại.
Những người như vậy phần lớn sẽ lựa chọn nghiên cứu chế tạo dược phẩm trong Phòng thí nghiệm Khoa học và Công nghệ Quốc gia, hoặc ra nước ngoài phát biểu trong các buổi tọa đàm và xuất bản các nghiên cứu về đủ loại thuốc, hoặc sẽ ở lại một bệnh viện lớn nào đó để giúp đỡ được nhiều người cần trợ giúp.
Và những người này rất ít khi cam tâm tình nguyện phục vụ cho chỉ một người, bởi vì làm vậy chính là lãng phí nhân tài.
Hôm nay Nam Hạo cũng chỉ định hỏi ướm thử, trong lòng không ôm mấy hy vọng.
“Được.”
Nam Hạo bỗng nhiên lên tinh thần. Ông không nghe lầm đó chứ? Tần Dự Thâm vừa mới nói cái gì ấy nhỉ?
Tần Dự Thâm thấy Nam Hạo sửng sốt thì thản nhiên nói: “Tôi có thể làm bác sĩ riêng cho cô Nam.”
“Thật không? Bác xác định là đồng ý rồi sao?” Nam Hạo luôn miệng đặt câu hỏi vì muốn có được câu trả lời chắc chắn.
Tần Dự Thâm gật đầu một cái: “Tôi chắc chắn. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi đồng ý làm bác sĩ riêng cho cô Nam.”
Nam Hạo vừa vui mừng vừa sửng sốt, đồng thời ông cũng khá tò mò: “Thật ra hôm nay tôi tới đây cũng không có quá nhiều hy vọng. Bác sĩ Tần có xuất thân và năng lực như vậy thì chắc bác sẽ muốn vang danh tứ phương hơn là làm một bác sĩ riêng.”
Tần Dự Thâm cười nhạt nhưng không nói gì.
Sau khi tiễn Nam Hạo đi, hắn bắt đầu sắp xếp đồ đạc trên bàn làm việc của mình.
Nếu đã đồng ý làm bác sĩ riêng thì nên đi tìm viện trưởng xin từ chức thôi.
Tại sao lại đồng ý?
Thật ra thì đồng ý cũng không có ảnh hưởng gì, nếu Nam Ly không đợi được thận thì cô ấy chỉ còn lại tối đa hai năm. Hai năm sau hắn vẫn có thể quay lại ngành và đạt được nổi tiếng. Nếu cô ấy đợi được thận thì hắn có thể đích thân tiến hành ghép thận cho cô, giúp cô hồi phục trong nửa năm, về cơ bản sau đó cô sẽ có thể giống như người bình thường, sẽ không cần bác sĩ riêng nữa. Đến lúc đó hắn cũng có thể quay lại ngành như cũ.
Đây đều là về công, còn về tư thì… hắn muốn làm bác sĩ riêng của cô… muốn chăm sóc cô…
…
Trưa hôm đó, Tần Dự Thâm đi tìm viện trưởng từ chức. Thời điểm hắn mới đến bệnh viện, viện trưởng cũng không dám tin đây là sự thật mà vui sướng hơn một tháng liền. Bây giờ Tần Dự Thâm từ chức, viện trưởng cũng không cảm thấy quá tiếc nuối mà chỉ thấy đây là chuyện đương nhiên, người có học thức cao như vậy khó có thể giữ