Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Airy
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nam Hạo nằm ở phòng khách vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ. Gần đây tình huống của Nam Ly dần trở nên tệ đi, làm sao ông có thể ngủ ngon được.
Thận…
Nam Hạo đứng dậy rời khỏi phòng bệnh vip, bấm thang máy đi xuống, ma xui quỷ khiến thế nào mà ông lại đi đến cửa phòng y tá.
Đến cửa, nhìn thấy các y tá đang bận rộn tới lui, lúc này Nam Hạo mới chợt bừng tỉnh.
Ông tới nơi này để làm gì?
Nam Hạo thống khổ nhắm mắt, xoay người bước đi. Nếu quyết định như vậy có thể giữ thể diện cho con gái thì nó cũng có thể giữ lại một chút mặt mũi cho chính ông.
Nếu ông đi quấy rầy y tá Tằng thì đó không phải là trò chuyện hay nhờ vả thông thường nữa mà chính là ép buộc người ta.
Haiz…
Mấy ngày nay, bầu không khí càng trở nên áp lực, cô gái trên giường đã ngủ liên tục hai ngày.
Trước kia, mỗi lần đến giờ cơm thì Nguyễn Tiểu Ly sẽ tỉnh lại hoặc dì Trần chỉ cần gọi nhẹ là đã có thể đánh thức cô. Nhưng bệnh tình gần đây của cô đã chuyển biến xấu đi, dì Trần gọi nhưng Nguyễn Tiểu Ly không tỉnh, kể cả người khác gọi cũng vậy.
Mỗi ngày, Nguyễn Tiểu Ly đều hôn mê không nghe được âm thanh gì. Rõ ràng suốt ngày cô chỉ nghỉ ngơi, thậm chí là ngủ liên tục mấy ngày nhưng hễ tỉnh dậy là cảm thấy rất mệt mỏi.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Nguyễn Tiểu Ly đã gầy đi một vòng, gầy đến mức trơ cả xương…
Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly khó lắm mới có thể tỉnh táo, cô cười hỏi: “Tần Dự Thâm, trông em bây giờ rất xấu đúng không?”
Tần Dự Thâm dịu dàng nhìn cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Không hề, em luôn là người đẹp nhất trong mắt anh.”
“Chỉ biết nịnh người ta…”
Nguyễn Tiểu Ly biết rõ bản thân hiện tại rất xấu, bệnh đến mức này thì đẹp mới là lạ.
“Tần Dự Thâm, nếu em chết thì hãy cho em mặc váy cưới rồi mới chôn được không? Từ lúc gả cho anh đến giờ em còn chưa được mặc váy cưới nữa…”
Hốc mắt Tần Dự Thâm nhất thời đỏ lên, hắn cố gắng ngăn tiếng nói nghẹn ngào bật ra: “Được, chờ một ngày nào đó anh đi tìm em, anh sẽ mặc trang phục của chú rể rồi chôn bên cạnh em.”
“Được ạ.”
Tiểu Ác nhíu mày, bĩu môi: “Đừng có nói mấy lời lâm li bi đát nữa, còn chưa đến thời khắc cuối cùng đâu.”
Nguyễn Tiểu Ly lại lâm vào ngủ say, ngay cả sức lực để phản bác lại Tiểu Ác cũng không có.
Một khi ngủ là ngủ đến mấy ngày liền, có kêu cũng không tỉnh, hoàn toàn không thể ăn được gì. Gì vậy, mỗi ngày Nguyễn Tiểu Ly sẽ được tiêm thêm dịch dinh dưỡng để duy trì mạng sống.
Trên cơ bản, hiện tại Nguyễn Tiểu Ly chỉ sống dựa vào thuốc. Toàn thân cô cắm đầy dây nhợ để duy trì tính mạng, một khi rút ra…
Tằng Y Nhiễm lưu lại hết thảy những chuyện này ở trong lòng. Cuối cùng, cô gom dũng khí để đi gặp Tần Dự Thâm một lần.
Tần Dự Thâm đang đứng cuối hành lang, hắn đứng một mình ở đó không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Bởi vì vẫn còn trong ca trực nên Tằng Y Nhiễm vẫn mặc đồ y tá, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận, đội mũ màu trắng có hình chữ thập.
“Bác sĩ Tần.”
Tần Dự Thâm quay đầu lại: “Có chuyện gì sao?”
Ánh mắt của Tằng Y Nhiễm đấu tranh một lúc, cô siết chặt lòng bàn tay để lấy lại bình tĩnh rồi mở miệng: “Nhóm máu của tôi và Nam Ly là giống nhau.”
“Tôi biết.” Vẻ mặt của Tần Dự Thâm rất bình tĩnh, hắn đã biết Tằng Y Nhiễm và Nam Ly cùng nhóm máu từ lâu nhưng hắn cũng không đi tìm cô. Thận thuộc quyền sở hữu của riêng mỗi cá nhân, nếu đi tìm cô thì chẳng khác nào là đang ép người ta phải hiến tặng. Tần Dự Thâm không làm được chuyện này.
Tằng Y Nhiễm kinh ngạc. Bác sĩ Tần biết nhóm máu của mình và Nam Ly giống nhau, vậy mà anh ấy có thể bình tĩnh và không đi tìm mình như vậy.
“Bác sĩ Tần, thật ra trong lòng tôi có bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng đối với chuyện phẫu thuật. Nhưng Nam Ly là bạn của tôi, nhìn thấy cô ấy khổ sở như vậy tôi cực kỳ không đành lòng. Hôm nay tôi tới tìm anh để nói cho anh biết rằng tôi đã hạ quyết tâm sẽ hiến một quả thận cho Nam Ly. Tôi tin tưởng với trình độ của anh, tôi và Nam Ly chắc chắn sẽ an toàn và tôi cũng không còn sợ hãi nhiều nữa.”
Tằng Y Nhiễm muốn tự nói ra tất cả. Mặc dù sau khi nói xong thì cơ thể cô vẫn còn run rẩy, thế nhưng cô lại rất vui mừng vì cuối cùng mình đã nói ra