Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly ở một mình rất lâu rồi mới đeo giỏ đuổi theo nhóm thanh niên trí thức.
Trình Hi, cô gái nói chuyện với Nguyễn Tiểu Ly đầu tiên đi tới gần.
“Trần Vũ Ly, cô đi theo bọn tôi đi. Đừng đi lẻ, cũng đừng nên ngồi. Cô mà ngồi xuống thì mấy người kia sẽ nói cô nữa.” Trình Hi nhỏ giọng nhắc nhở.
Một giọng nói chói tai thình lình vang lên: “Trần Vũ Ly, những lúc cô muốn lười biếng có thể để tâm đến mặt mũi của bọn tôi được không? Cô ngồi, người trong thôn lại nói thanh niên trí thức chúng ta lười. Rõ ràng người lười là một mình cô, cô phải có tinh thần tập thể một chút đi chứ.”
Người nói chuyện là một cô gái mặc áo sơ mi xám, cột tóc đuôi ngựa, thoạt nhìn rất tươi trẻ và tràn đầy sức sống. Cô ta phun ra một tràng tiếng phổ thông tiêu chuẩn. Đây cũng là một thành viên trong đội ngũ thanh niên trí thức, Quách Tiểu Tuệ.
Ba nữ thanh niên trí thức bao gồm: nguyên chủ, Quách Tiểu Tuệ và Trình Hi.
Quách Tiểu Tuệ là một người lớn giọng có thể khiến người ta điếc cả tai. Còn Trình Hi thì nhu mì, là người đã nói chuyện với Nguyễn Tiểu Ly hai lần, cô ấy chính là nữ chính thích giúp đỡ mọi người mà Tiểu Ác đã nói. Nguyên chủ không thân với hai cô gái này, bởi ba người họ đến từ ba thành phố khác nhau.
Trình Hi nhíu mày: “Quách Tiểu Tuệ, Trần Vũ Ly vẫn làm việc mà, chỉ vì mệt nên cô ấy mới ngồi một chút thôi.”
“Ngồi một chút? Tôi thấy cô ta vẫn ngồi như vậy từ đầu tới giờ mới đúng. Lần nào ra đây cũng làm mất mặt nhóm thanh niên trí thức chúng ta.” Quách Tiểu Tuệ bĩu môi.
Trình Hi muốn tiếp tục giải thích cho Trần Vũ Ly, vì nãy giờ cô thấy Trần Vũ Ly luôn khom lưng chăm chỉ làm việc thật, chẳng qua do mệt nên mới ngồi và xoa bóp chân chút thôi. Những thôn dân kia không nhìn thấy thì cũng thôi, tại sao Quách Tiểu Tuệ chưa phân rõ trắng đen đã mắng Trần Vũ Ly?
Nguyễn Tiểu Ly thấy hai cô gái sắp cãi nhau thì cảm thấy hơi nhức đầu.
Quách Tiểu Tuệ tuyệt đối không phải là một người tốt. Nhưng ngay cả nữ chính Trình Hi, trước mắt Nguyễn Tiểu Ly cũng chưa thấy tốt chỗ nào.
Đúng lúc này, tiếng loa phát thanh của thôn cất lên, phát ra một tiếng hát du dương: “Mặt trời lên ~”
Đó là loa thông báo đến giờ cơm trưa, lúc này mọi người có thể ngưng làm việc.
Tiếng loa vừa phát lên, những người đang làm việc dưới ruộng lập tức ném cuốc xuống và chạy nhanh về hướng nhà ăn tập thể.
Ở trong thôn có một căn nhà đất rất lớn, có thể chứa được cùng lúc rất nhiều người. Nơi đó chính là nhà ăn chung của thôn.
Quách Tiểu Tuệ nhìn những người đang đi phía trước, bĩu môi: “Một đám người giống như bị bỏ đói lâu rồi vậy. Ăn cơm thì xếp hàng mà đi, tới sớm tới muộn cũng có thiếu phần đâu, hừ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Tiểu Ác: “Khụ khụ, nếu nói là nguyên chủ Trần Vũ Ly khinh thường người nhà quê thì Quách Tiểu Tuệ còn dữ hơn. Cô ta luôn luôn hếch mũi xem thường người trong thôn.”
“Nếu như vậy sao không để ta nhập vào người Quách Tiểu Tuệ?”
Cô cảm thấy Quách Tiểu Tuệ ác hơn một chút.
Tiểu Ác trả lời đặc biệt lớn tiếng: “Là vì túi da của Quách Tiểu Tuệ không đẹp bằng Trần Vũ Ly!”
Trong thế giới này có hai “cực phẩm” thanh niên trí thức, một người là Quách Tiểu Tuệ và người còn lại là nguyên chủ Trần Vũ Ly. Nhưng Trần Vũ Ly trắng trẻo xinh đẹp, là một cực phẩm thực thụ, còn Quách Tiểu Tuệ lại có dáng người khô quắt, chỉ có thể được xem là thanh tú.
Nguyễn Tiểu Ly: “…?”
Cô không hiểu lắm, lựa chọn thân thể cho phản diện còn phải cân nhắc chuyện xinh đẹp sao?
Tiểu Ác nhướng mày: “Ta cũng chỉ nghĩ cho cô thôi mà. Ta thấy con gái thường thích cơ thể xinh đẹp nên ta mới bỏ qua phản diện ác hơn là Quách Tiểu Tuệ mà lựa chọn thân thể xinh đẹp của Trần Vũ Ly cho cô. Tiểu Ly, cô không thích à?
Nếu cô không thích và không để tâm đến vấn đề đẹp xấu thì sau này ta sẽ không quan tâm đến nhan sắc của nguyên chủ nữa. Trên đời này vai ác xấu xí rất nhiều, vừa xấu vừa đáng khinh thì làm nhiệm vụ cũng sẽ dễ kiếm điểm hơn, hahahaha…”
Bạn tưởng tất cả phản diện đều đẹp ư? Không, chỉ là do Tiểu Ác đã lọc ra và lựa chọn cho Nguyễn Tiểu Ly một cơ thể xinh đẹp mà thôi.
Nguyễn Tiểu Ly vội vàng chặn