Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lúc trở lại thôn, trong nhà ăn đã không còn bao nhiêu người, hầu hết mọi người đều đã cầm chén ra bờ sông rửa.
Một vài người phụ nữ hiền hậu chào hỏi các cô.
“Thanh niên trí thức Trình, sao bây giờ các cô mới xuống núi. Nhanh vào ăn cơm đi. Trưa nay có rau ngó xuân, rất thơm.”
Tuy rằng Trình và Trần đồng âm nhưng Nguyễn Tiểu Ly biết những người phụ nữ kia đang nói chuyện với Trình Hi.
Trình Hi làm người hiền lành, có lẽ là người chung sống hòa thuận với các thôn dân nhất trong nhóm thanh niên trí thức. Có rất nhiều thôn dân yêu thích cô ấy. Trong khi đó, ấn tượng của các thôn dân về Trần Vũ Ly lại không mấy tốt đẹp.
Về phần Quách Tiểu Tuệ, tuy cô ta nói nhiều nhưng vẫn còn giả lả bề ngoài nên mối quan hệ với các thôn dân cũng không đến nỗi nào.
Trình Hi cười: “Thế thì lát nữa cháu phải ăn thêm hai chén cơm mới được. À mà dì ơi, trong thôn chúng ta có bác sĩ không ạ? Tay của Trần Vũ Ly bị thương, bị cây quẹt một đường lớn nên chúng cháu muốn tìm bác sĩ xin thuốc, sợ bị uốn ván ạ.”
“Trong thôn này làm gì có bác sĩ chứ, chỉ ở thành phố mới có thôi. Nhưng nếu muốn đi thì sẽ phải cần một ngày mới đến đó được.”
Ở nông thôn không có bác sĩ, mà vị bác sĩ gần nhất cũng ở trong một thị trấn nhỏ rất xa chỗ này. Đường đến trấn nhỏ cũng không có đường lớn gì mà chỉ có cách đi đường mòn và phải trèo đèo lội suối.
Người phụ nữ kia nhìn Nguyễn Tiểu Ly: “Để tôi nhìn xem bị thương thế nào.”
Bọn họ nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Trần Vũ Ly, không nhe răng nhếch miệng la đau hay gì cả. Vết thương chắc là không nặng nhỉ?
Lần trước cùng cô ấy đi ra ngoài cắt rau, cô ấy bị lá rau làm bị thương ngón tay một chút thôi mà đã la hét inh ỏi rồi, hiện tại tay bị cắt thế nào mà không có phản ứng gì hết vậy?
Trình Hi nâng tay của Nguyễn Tiểu Ly lên, cởi bỏ chiếc khăn băng bó trên đó ra: “Giờ chỉ còn chảy chút máu, lúc nãy khi mới bị cắt mới đáng sợ. Có thể tay của cô ấy đã tê rần rồi nên mới không thấy đau.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã mở miệng: “Ôi dào, vết thương như vậy cần gì tìm bác sĩ. Các cô lấy tro ở cửa lò hoặc nhọ nồi bôi lên thì sẽ không chảy máu nữa, qua vài ngày nữa là ổn thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly nghe mấy lời này thì lông mày khẽ nhướng lên, sau đó âm thầm rụt cánh tay về một chút.
Cô không nghe lầm chứ…
Lấy tro cửa lò, nhọ nồi bôi lên?
Tiểu Ác che mặt: “Phương pháp lạc hậu, tốt nhất đừng có làm theo, sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng đó, hơn nữa nhọ nồi còn có độc.”
Trình Hi nghe xong lời của người phụ nữ kia thì khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng chỉ có thể cười và gật gật đầu: “Vậy tốt quá, cảm ơn dì.”
“Đừng khách sáo. Thanh niên trí thức các cô không có nhóm bếp nấu cơm chắc không có nhọ nồi đúng không? Một lát qua bên nhà ăn hỏi thím phụ trách nấu cơm đi.”
“Dạ dạ dạ.” Trình Hi liên tục đáp ứng.
Chờ người phụ nữ đi khuất, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng rút tay mình về, sau đó lui về sau hai bước, yên lặng nhìn Trình Hi. Đây rõ ràng là đang đề phòng.
Trình Hi lần đầu tiên nhìn thấy Trần Vũ Ly bày ra vẻ mặt như vậy, cô vô cùng muốn cười nhưng lại cảm thấy không thích hợp. Trình Hi cố nén cười, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ không lấy nhọ nồi bôi lên tay cô đâu. Chỗ của tôi chỉ có thuốc mỡ trị sẹo, lát nữa tôi sẽ đi hỏi thăm xem có ai có thuốc mỡ làm vết thương lạnh lạnh và đỡ đau hơn không.”
Bình thường Trần Vũ Ly rất sợ đau, bây giờ may mà tay của cô ấy đã tê hết, nếu không là sẽ không im lặng như vậy.
Trình Hi định bụng sẽ đi xin người ta một ít thuốc.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn xuống tay của mình một chút: “Không cần đâu, cô đi ăn cơm đi. Tôi về rửa cánh tay rồi thay quần áo đã.”
Khi nãy chặn Trình Hi lại, bị Trình Hi đè lên người đã khiến áo sơ mi của cô bị dính dơ. Mặc quần áo dơ làm Nguyễn Tiểu Ly cứ cảm thấy cả người không được thoải mái.
Bước chân của Nguyễn Tiểu Ly rất nhanh, chỉ một lát sau đã đi rất xa.
“Trần Vũ Ly cô nhớ cẩn thận, đừng để