Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Động tác cắt cỏ của Thiết Đản hoàn toàn không vụng về. Nguyễn Tiểu Ly nhìn năng suất làm việc của một đứa trẻ còn lớn hơn cả mình thì cảm thấy bối rối, cô hỏi: “Em thường cắt cỏ lắm à?”
Thiết Đản ngẩng đầu, khuôn mặt đen nhẻm cười nói: “Dạ, em thường đi cắt cỏ heo với mấy đứa trong thôn. Em cắt cỏ heo rất giỏi đó, mắt của em rất tinh, luôn tìm được cỏ heo nhanh nhất.”
Trong thôn có một cái chuồng heo, bên trong nuôi được mấy con heo xem như là tài sản chung. Cỏ heo mà những con lợn đó ăn hàng ngày đều là do bọn trẻ đi cắt mang về. Đợi đến khi heo lớn, khoảng một năm, thì sẽ giết và tất cả mọi người sẽ tới ăn.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu.
Người ta nói con nhà nghèo thì sớm nên người, gương mặt của Thiết Đản tuy còn trẻ con nhưng cậu bé lại làm việc rất nhanh nhẹn.
Với sự trợ giúp của Thiết Đản, “chiến tích” buổi chiều của Nguyễn Tiểu Ly cũng không đến nỗi nào.
Thiết Đản cũng không thể ở đây mãi, cậu bé cắt được mấy tiếng thì phải đi.
Nguyễn Tiểu Ly im lặng làm việc, hết giờ làm thì lập phủi mông quay về.
Một mình cô đi dạo trên ruộng. Lúc đi ngang qua một dòng suối nhỏ, cô ghé vào rửa tay rồi tiện thể lau sạch mồ hôi trên mặt.
Hôm nay không có mặt trời nên cô không phải phơi nắng, nhưng vì cứ không ngừng cắt cỏ nên trên người cô cũng toàn là mồ hôi.
Nguyễn Tiểu Ly không vội về, cô nhìn xung quanh sườn núi một hồi rồi tìm được một loại cỏ khá mềm dẻo, sau đó cắt một bó lớn mang về.
Tiểu Ác: “Cô cắt cỏ này để làm gì?”
“Đan mũ.”
“Đan mũ không phải dùng cỏ này.” Tiểu Ác nói.
“Ta biết, nhưng cái này cũng có thể đan được.”
Nguyễn Tiểu Ly ngửi thấy mùi cỏ tươi mát, không hăng chút nào, hơn nữa loại cỏ này vừa mềm dẻo lại vừa dài, rất thích hợp để đan mũ.
“Tự cô đan à?”
“Tất nhiên.”
“Quả nhiên! Ta cảm thấy không có việc gì là cô không biết làm, nhưng ta vẫn không hiểu tại sao cô lại biết nhiều thứ như thế.” Tiểu Ác dùng hết trí năng mà vẫn không nghĩ ra được đáp án.
Vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly thản nhiên: “Biết nhiều thì tốt thôi, mặc dù ta cũng không nhớ nổi tại sao ta biết những thứ này…”
…
Chu Phụ Cốc đã tan làm từ sớm nhưng vẫn chưa về nhà, thay vào đó hắn lại đứng lóng ngóng trên bờ ruộng.
Hắn đang chờ đợi bóng hình kia, hôm nay cô làm việc một mình không biết có quen hay không.
Thiết Đản vác sọt cỏ heo quay về thì nhìn thấy Chu Phụ Cốc, cậu bé lập tức đi tới: “Anh Chu!”
Chu Phụ Cốc nhìn thấy Thiết Đản liền cúi đầu hỏi: “Trưa nay em có đi đưa cơm cho cô ấy không?”
Trong nháy mắt Thiết Đản đã hiểu ra hắn đang nhắc đến ai, cậu bé nhanh nhảu đáp: “Tất nhiên là có rồi, chị ấy ăn hết cơm trưa luôn. Em còn nghe lời anh ở lại giúp chị ấy nữa.”
“Ừm, giỏi lắm.” Chu Phụ Cốc xoa đầu thằng bé, sau đó thò tay vào túi và lấy ra một quả trứng gà rừng: “Cho em, anh luộc chín rồi, giấu đi đừng cho ai thấy.”
Thiết Đản kinh ngạc nhìn quả trứng, sau đó lanh lợi cầm quả trứng bỏ vào ngực áo của mình.
Chu Phụ Cốc: “Tìm một chỗ không người rồi ăn đi.”
“Dạ!”
Lúc này, một giọng nói chói tai truyền đến từ bên cạnh.
“Thiết Đản! Mày đang chơi với ai đó!” Một người phụ nữ hung dữ đi tới: “Mày đứng với ai kia? Bình thường tao dạy mày thế nào hả, người nào nên chơi người nào nên nói chuyện mày không biết hay sao?”
Thiết Đản run lên sau khi nghe thấy tiếng mắng của mẹ mình. Nó có chút sợ hãi nhưng vẫn cố chấp nói: “Anh Chu là người tốt, con thích chơi với anh ấy.”
“Mày bị bỏ bùa rồi à? Đi đi đi, về nhà với tao, đừng có đứng chung với loại người này.”
Người phụ nữ hung hăng liếc Chu Phụ Cốc một cái, sau đó nhéo lỗ tai Thiết Đản và kéo nó về nhà.
Vẻ mặt Chu Phụ Cốc lạnh nhạt, hắn đã quá quen với những tình huống thế này rồi.
Vì ông nội từng là địa chủ nên hầu hết những người trong thôn đều không mấy ưa hắn, chỉ có một số người đối