Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Chu Phụ Cốc cảm thấy mặt hơi đau, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy cô bước vào sân.
Chu Phụ Cốc đứng đực ra đó một lúc, sau đó mắt hắn càng lúc càng sáng rỡ.
Giống như hắn đang nghĩ sao?
Lúc này, trong sân truyền ra giọng nói kiêu ngạo: “Không vào là tôi đóng cửa đấy.”
Lời nói vừa ra, Chu Phụ Cốc lập tức đi vào cứ như sợ Nguyễn Tiểu Ly sẽ đóng cửa thật.
Chu Phụ Cốc vừa vào trong liền nhìn thấy một góc sân trồng rất nhiều loại hoa, hiện tại hoa đang nở rộ với đủ loại màu sắc trông vô cùng đẹp mắt.
Tuy nhiên, Chu Phụ Cốc lại không có tâm tình ngắm hoa, bây giờ hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Một người đàn ông cao to cứ thế lúng túng đứng ở trong sân.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trên ghế nằm, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngốc chết đi được.”
Hơi chê nha.
Tiểu Ác: “Cô nói rõ ràng với anh ta một lần đi, nam chính không có cảm giác an toàn đó mà, hahahahaha.”
Nguyễn Tiểu Ly bất đắc dĩ lên tiếng: “Tôi không có chồng sắp cưới, những lời lúc nãy chỉ là để lừa Triệu Mạc thôi, ai mà biết anh đúng lúc nghe thấy chứ.”
Hai mắt Chu Phụ Cốc sáng rực lên, trong lòng hắn mừng như điên.
Không có chồng sắp cưới, cô ấy không có chồng sắp cưới!
“Lúc trước anh nói sẽ đến tìm tôi, tôi tưởng cùng lắm thì cũng một năm thôi, không ngờ vậy mà đến tận bốn năm, đã vậy anh còn không khéo nghe được những lời kia. Nghĩ lại thì tôi đã đợi anh bốn năm, đúng là tôi đã có ý muốn lừa anh rằng mấy lời lúc nãy là thật, để anh cút xéo luôn như Triệu Mạc thì tốt quá rồi.”
Chu Phụ Cốc lập tức luống cuống: “Vũ Ly, đừng tức giận, thật ra mỗi ngày anh đều muốn đi tìm em.”
“Vậy sao anh lại không đến?”
“Bởi vì anh cảm thấy mình còn chưa xứng tới tìm em.”
“Xứng hay không không phải do anh quyết định, người quyết định là tôi.” Nguyễn Tiểu Ly cười lạnh.
Chu Phụ Cốc biết cô tức giận: “Anh đã tới tìm em rồi này. Vũ Ly, anh thích em, vẫn luôn thích em, em đừng tức giận được không? Thật ra mỗi giờ mỗi phút anh đều muốn đến tìm em, nhưng anh lại sợ mình không xứng với em, sẽ làm em bẽ mặt nên mới nhẫn nại đến tận bây giờ. Anh biết anh đã đến chậm nhưng xin em đừng tức giận mà.”
“Lúc nãy đừng bên kia nghe thấy em nói với Triệu Mạc là em có chồng sắp cưới, khi đó anh đã cực kỳ hoảng loạn, cũng may mấy cái đó đều là giả. Vũ Ly, anh thích em.”
Từ rất lâu trước đây hắn đã muốn nói ra những lời này, nhưng vì đủ loại nguyên nhân mà hắn không nói ra được. Đến bây giờ khi gặp mặt lại nhau, hắn thật sự không thể nhịn được nữa.
Mặc kệ đây có phải thời cơ thích hợp hay không, giờ phút này Chu Phụ Cốc hắn chỉ muốn thổ lộ ra hết tình cảm trong lòng mình, cho dù kết quả có ra sao đi nữa thì chỉ cần nói ra là đã nhẹ lòng lắm rồi.
Nguyễn Tiểu Ly nghe lời tỏ tình của hắn, khóe miệng cô chợt cong lên: “Lúc trước khi tôi sắp lên xe lửa trở về, có phải anh đã muốn nói với tôi những lời này đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy sao lúc đó anh lại không nói? Anh không sợ mấy năm qua tôi thật sự đính hôn với người khác, hoặc là kết hôn rồi có luôn con cái sao?”
Chu Phụ Cốc nghe cô nói vậy liền tưởng tượng đến tình huống có những chuyện này xảy ra, thế nhưng chỉ mới nghĩ một chút thôi mà hắn đã cảm thấy mình muốn điên lên rồi.
Không, tuyệt đối không thể như vậy!
“Chu Phụ Cốc, thích tôi thì phải nói nhanh, không thì hối hận cả đời.” Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi nói.
Giây tiếp theo, Chu Phụ Cốc đột nhiên tiến lên ôm lấy cô, giọng hắn khàn khàn mà hỏi ra câu mấu chốt: “Vậy bây giờ anh nói sẽ không tính là muộn đâu đúng không?”
Trong lúc hắn đang chờ mong, Nguyễn Tiểu Ly ghé vào tai hắn và nói: “Nếu muộn thì tôi đã không cho anh vào cửa, cũng không cho anh cơ hội nói ra những lời này.”
Cô vẫn luôn chờ hắn bày tỏ.
Đồng thời những lời vừa rồi của Nguyễn Tiểu Ly cũng là nói với chính bản thân cô.
Thích thì phải nói ra sớm.
Trong đoạn tình cảm này, Chu Phụ Cốc vốn dĩ đã tự ti mặc cảm, mà cô cũng không phải kiểu người chủ động nên hai người họ mới phải chờ nhau bốn năm.
May mà tình cảm thật lòng sẽ không dễ để buông bỏ, may mà Chu Phụ Cốc đã đến tìm cô.
…
Cha Trần đi công tác một tuần lễ, vừa trở về đã phát hiện trong nhà mình có thêm một người