Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Tuy đã tốn không ít tiền nhưng phải công nhận rằng Nam Khải Lận mặc bộ quần áo này thật sự rất đẹp.
Nguyễn Tiểu Ly đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đôi lông mày thanh tú vẫn còn nhíu lại: “Mái tóc mày của anh… là thật hả?”
Đương nhiên cô biết tóc của hắn là thật, nhưng cô càng phải giả vờ như mình không biết gì cả.
Nam Khải Lận không hiểu sao cô lại hỏi một câu như vậy. Hắn rũ mắt nhìn mái tóc dài của mình: “Là thật.”
Nguyễn Tiểu Ly cố tình tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó lại bình tĩnh nói: “Cắt đi.”
Nam Khải Lận nhíu mày: “Tại sao lại phải cắt đi?”
Nguyễn Tiểu Ly há miệng, nhưng cô chợt nghĩ tới gì đó, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Để tóc dài hay không là quyền tự do của mỗi người, không phải cứ là phái nam thì phải để tóc ngắn.
Thật ra Nam Khải Lận để tóc dài cũng rất đẹp.
“Không có việc gì, anh muốn giữ lại thì cứ giữ đi.” Nguyễn Tiểu Ly không muốn quản chuyện tóc tai của hắn.
“Được rồi, cũng gần đến giờ rồi, chúng ta nên đến quán bar thôi, bạn của tôi vẫn còn đang chờ chúng ta đấy.” Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn đồng hồ.
Từ đây đến quán bar chỉ tốn mười mấy phút đi bộ, vậy cứ cuốc bộ đến đó là được rồi.
Trên đường đi, Nguyễn Tiểu Ly đi ở phía trước, Nam Khải Lận đi theo phía sau. Đôi mắt của hắn luôn nhìn xuống, bởi vì vừa ngẩng đầu thì hắn sẽ lập tức nhìn thấy phần gáy và bả vai bị lộ ra của cô…
Hai tai Nam Khải Lận tê dại.
Lần sau hắn nhất định phải ngăn không cho nàng ta mặc loại quần áo này ra ngoài.
…Không đúng, hắn đi quản nàng ta làm gì?
Trên phố, Nam Khải Lận cẩn thận quan sát xung quanh và phát hiện trang phục của rất nhiều nữ tử gần như đều như thế, nhưng bên cạnh đó cũng có người mặc quần áo dài.
Hơn nữa hắn còn phát hiện thêm một chuyện, tất cả nam tử trên phố đều cắt tóc ngắn.
Nam Khải Lận đại khái đã hiểu ra vừa nãy cô bảo mình cắt ngắn tóc đi là có ý gì.
Nam tử của thế giới này đều để tóc ngắn ư?
Ngay cả một số nữ tử cũng có tóc ngắn…
Trên đường có không ít người đưa mắt nhìn theo Nam Khải Lận, thậm chí còn có người lấy ra điện thoại ra chụp ảnh, chẳng những thế còn có một vài cô gái cầm điện thoại đi theo cả một đường.
“Anh trai kia đẹp trai quá đi mất, tóc của anh ấy là tóc thật sao? Dài quá.”
“Trời ơi, hình như mặt của anh ấy không có trang điểm luôn đó. Sao lại có một chàng trai đẹp như thế chứ!?”
“Tôi cảm thấy tóc của anh ấy có lẽ rất hợp với cổ trang. Này là diễn viên đúng không, sao có thể đẹp trai thế này?”
“Tôi thấy tóc của anh ấy hình như là thật đấy.”
“…”
Suốt đoạn đường, Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy bên cạnh không ngừng truyền đến những lời nói mê trai của nhóm con gái, tuy nhiên cô hoàn toàn làm lơ từ đầu tới cuối.
Nam Khải Lận đã từng nghe vô số lời khen ngợi, thế nhưng chưa có người nào khen lộ liễu ở trước mặt hắn thế này.
Người của thời đại này đều không kín đáo như vậy sao?
Nam Khải Lận hơi bị sốc một chút nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như băng.
Nam Khải Lận tiến lên một bước, đi ngang hàng với Nguyễn Tiểu Ly: “Có phải mái tóc dài của tôi rất quái dị đúng không?”
“Không phải.”
Nam Khải Lận trầm mặc.
Từ nhỏ hắn đã nhận được giáo dục rằng thân thể da tóc đều là do phụ mẫu ban cho, hắn chưa từng cắt mái tóc này bao giờ. Nếu thình lình bắt hắn phải cắt ngắn tóc của mình giống nhưng nam tử trên đường thì hắn thật sự có chút không thể chấp nhận nổi.
Nguyễn Tiểu Ly không nghe được tiếng gì ở bên cạnh bèn liếc qua một cái: “Anh không cần phải xoắn xuýt về tóc của anh đâu, muốn để tóc dài hay tóc ngắn là tùy mỗi người. Thật ra cũng có con trai để tóc, chỉ là họ chiếm số ít mà thôi. Anh vừa đẹp trai mà còn để tóc dài nên người qua đường mới bị anh thu hút mà thôi, đừng để ý đến những ánh mắt đó.”
Nam Khải Lận nghe xong lời của cô, đôi mắt khẽ chớp một cái.
Tuy chỉ mới ở chung một khoảng thời gian ngắn, nhưng Nam Khải Lận có thể cảm nhận được rõ ràng tâm địa của nữ tử này rất tốt.
Cứu mình đang hôn mê về, đồng ý cho mình ở lại, lại còn bỏ tiền ra mua quần áo cho mình. Có đôi khi cách nói chuyện của nàng sẽ mang theo sự bỡn cợt, thời gian nàng lạnh nhạt hay im lặng lại càng nhiều hơn, thế nhưng thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nói những câu rất ấm lòng, ví dụ như câu vừa nãy.
Bởi vì đi vào một nơi xa lạ