Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thời Minh Sơ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sắc mặt của Nguyễn Tiểu Ly không có gì khác thường, gương mặt vẫn trắng nõn.
Một tay Nam Khải Lận kéo cô, không để cho cô đến mức ngã xuống đất. Hắn cau mày: “Uống say?”
“Ừ.”
Thật ra nguyên chủ Cung Lâm Ly không phải là người có tửu lượng tốt, nhưng thể chất của cô lại đặc biệt. Cho dù có say thì gương mặt cô cũng sẽ không đỏ lên, thế nên khi cô uống say người khác hoàn toàn không phát hiện ra được.
Tuy nhiên hôm nay cô thật sự đã quá chén, hiện tại đầu óc choáng váng, có chút đứng không vững.
“Đi, chúng ta về đi, bây giờ cũng đã rạng sáng rồi.” Miệng Nguyễn Tiểu Ly nói thì nói vậy nhưng thân thể lại không có chút động tác nào.
Không có sức…
Nam Khải Lận không nói gì, qua một hồi lâu thấy cô thật sự không dậy nổi nên hắn chỉ đành bế cô về.
Lúc bế cô lên, hắn bỗng mất bình tĩnh. Tuy thế giới này thoạt nhìn có vẻ rất cởi mở, nhưng nam nhân có thể tùy tiện ôm nữ nhân sao?
Hắn cúi đầu, lập tức nhìn thấy cô đã mê man, hình như là ngủ rồi.
Ngủ rồi thì tốt.
Nam Khải Lận thả lỏng một chút, sau đó quan sát xung quanh. Những con đường mà hắn từng đi qua một lần thì hắn sẽ không bao giờ quên.
Đường phố lúc rạng sáng đèn đường rất sáng sủa, gần như cả con đường đều không có một bóng người.
Nam Khải Lận nhìn bốn phía, sau khi xác định không có ai thì trực tiếp điểm nhẹ mũi chân, nhanh chóng nhảy lên mái nhà.
Hôm nay khi ra ngoài hắn đã phát hiện người của thế giới này, bất kể là nam hay nữ, đều không có võ công, cho nên hắn cũng không dám tùy tiện sử dụng võ công của mình. Hiện tại bốn bề vắng lặng, dùng khinh công trở về sẽ nhanh hơn một chút.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi trong không gian của Tiểu Ác nhìn thấy một màn này liền vô cùng ghét bỏ.
Tiểu Ác cười: “Hình như anh ta còn không biết trên thế giới này có một thứ gọi là camera.”
“Vô hiệu các camera quay anh ta trên đoạn đường này đi.” Nguyễn Tiểu Ly căn dặn.
“Ok.”
Tiểu Ác điểm một cái lên màn hình, màn hình theo dõi dọc đường đi lập tức biến thành màu đen. Chờ sau khi Nam Khải Lận đi qua, các camera mới khôi phục lại như bình thường.
“Cái này xem như là đi cửa sau. Tiểu Ly, cô nợ ta điểm nha.”
“Ừm.”
Tiểu Ác ôm một chiếc gối ôm nhỏ ngồi trên thảm. Nó vừa ngồi xuống, Nguyễn Tiểu Ly lập tức dựa lên người nó, cứ vậy mà đè nó một cách thiếu đạo đức.
“Nguyễn Tiểu Ly, ta thật sự rất muốn đá cô ra ngoài.”
Miệng thì nói vậy nhưng qua vài phút vẫn chưa thấy Tiểu Ác đá Nguyễn Tiểu Ly ra.
Tiểu Ác nhìn cơ thể được Nam Khải Lận cẩn thận ôm vào trong ngực, nó hỏi: “Sao cô lại để cho nam chính có cơ hội ôm cô về thế?”
Tiểu Ly trông không giống kiểu người chủ động đưa lên thế này, chẳng lẽ cô ấy xem trọng khuôn mặt đẹp trai của nam chính?
Nguyễn Tiểu Ly ngáp một cái: “Ta say rượu, anh ta chiếu cố ta, ta cảm động, ta âm thầm thích anh ta.”
Đây là con đường mà cô đã sắp đặt.
Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Ác cười tươi như hoa: “Tiểu Ly, dáng vẻ cô chăm chỉ làm nhiệm vụ thật mê người.”
“…”
Bên này, Nam Khải Lận đã mang cô về chỗ ở bằng cách trực tiếp nhảy từ cửa sổ vào. Nguyễn Tiểu Ly cũng nhanh chóng ra khỏi không gian trở lại trong thân thể.
Cô giả vờ như vô cùng mơ hồ mà mở to hai mắt vào đúng lúc Nam Khải Lận đang nâng ót cô và nhẹ nhàng đặt lên giường. Vừa mở mắt, cô lập tức đối diện với khuôn mặt phóng đại của hắn, mái tóc dài của hắn rũ trên mặt cô có chút ngứa.
“Ưm? Chúng ta về rồi à?”
“Ừ.” Nam Khải Lận nhanh chóng buông tay ra, đứng thẳng người lên: “Ngươi đau đầu không? Ta đi nấu cho ngươi một bát canh giải rượu.”
Nguyễn Tiểu Ly cố gắng ngồi dậy, lấy điện thoại ra xem giờ: “Ơ, chúng ta về bằng cách nào? Anh gọi xe hả, sao mới mười phút mà đã về tới rồi?”
Nam Khải Lận nghe không hiểu đơn vị thời gian mà cô nói, nhưng hắn vẫn biết là cô phát hiện ra bọn họ trở về quá nhanh.
Hắn vươn tay cầm món đồ nhỏ trên tay cô đi: “Đừng xem nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta nấu canh giải rượu cho ngươi.”
Hai người ở cùng nhau, hắn không thể nhìn một tiểu cô nương khó chịu cả đêm vì say rượu như vậy.
Nam Khải Lận ra khỏi phòng ngủ rồi đi thẳng đến phòng bếp. Nhưng khi nhìn thấy những dụng cụ trong phòng, hắn lại hoàn