Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Lâm Phân kéo Lâm Tiêu Tiêu ra sau lưng, không cho cô ta nói chuyện nữa.
“Tiền thách cưới là 25 vạn, hôm nay có đưa luôn được không?”
Nguyễn Tiểu Ly thật sự rất muốn cười. Trên đời có người mẹ như vậy thật ư? Đây chẳng phải là bán con gái trắng trợn sao?
“Mẹ, anh ta nhiều tiền lắm, mẹ nâng giá của con lên tí nữa đi, bán được giá cao tối nay về mẹ ngủ cũng vui vẻ.”
“Cung Lâm Ly, mẹ đang nói chuyện đại sự cả đời của mày, mua bán cái gì. Con nhỏ chết tiệt này mày đang nói chuyện kiểu gì vậy?” Lâm Phân có vẻ lại sắp nổi cơn thịnh nộ.
Nguyễn Tiểu Ly thật lòng không muốn nhìn thấy người mẹ cực phẩm này nữa, cô vòng hai tay trước ngực và lạnh lùng nói: “Mẹ, chuyện hôm nay dừng ở đây đi, mẹ ngại như thế chưa đủ mất mặt à. Anh ta chỉ là một khách thuê bình thường thôi, nếu mẹ nhất quyết muốn tống tiền người ta hơn hai mươi vạn thì con có thể giúp anh ta báo cảnh sát. Đây là lần đầu tiên anh ta đến thành phố A, anh ta và con cùng thuê chung căn nhà này, hợp đồng vừa ký mấy ngày trước thôi, như vậy cũng đã có rất nhiều bằng chứng chứng minh anh ta không phải bạn trai của con rồi. Nếu mẹ cứ ở chỗ này quấy rối muốn lừa tiền của người ta thì hành vi này hoàn toàn đủ để con báo cảnh sát đấy.”
Nguyễn Tiểu Ly nhấn mạnh những chuyện như hợp đồng thuê nhà, báo cảnh sát. Những từ ngữ có tính uy hiếp này được cô nói hết ra một cách vô cùng trôi chảy và trật tự.
Lâm Phân nghe xong lập tức có chút hoảng hốt.
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục rèn sắt khi còn nóng: “Nếu mẹ không tin thì bây giờ con có thể liên hệ chủ nhà. Nam Khải Lận, anh và chủ nhà là đồng hương đúng không, như thế lại càng chứng minh được hai chúng ta không phải người yêu của nhau mà chỉ là bạn ở ghép thôi.”
Quen biết chủ nhà…
Lâm Phân bắt đầu tin rằng hai người chỉ là ở ghép. Nhưng nếu cứ như thế thì món tiền thách cưới mấy chục vạn chẳng lẽ cứ thế mà bay sao? Tên chó chết trong nhà mấy hôm trước đi cờ bạc đã thua hơn mười vạn, chủ nợ đã đòi đến cửa rồi…
Lâm Phân: “Chỉ là quan hệ ở ghép thì đã sao? Hai đứa tụi bây ở chung một chỗ nghĩa là thanh danh của mày đã bị hủy rồi, nếu nó muốn chịu trách nhiệm cho thanh danh của mày thì phải đưa mười vạn đây.”
Nguyễn Tiểu Ly lấy điện thoại ra: “Con đã ghi âm hết rồi, lý do tống tiền cực kỳ chính đáng, nếu cảnh sát nghe thấy e là sẽ bật cười mất thôi.”
“Mày dám ghi âm! Cung Lâm Ly, tao là mẹ mày đấy!”
“Đừng la lớn như thế, đương nhiên con biết mẹ là mẹ của con, nãy giờ con vẫn luôn gọi mẹ là mẹ mà.” Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười, thế nhưng tuy trên mặt cười nhưng đáy mắt cô lại ngập tràn lạnh lẽo.
Trong nháy mắt, Nguyễn Tiểu Ly đã cảm thấy vô cùng đồng cảm với nguyên chủ như thể bản thân mình cũng bị. Cô cảm nhận được sự cô đơn bất lực, sự tuyệt vọng đối với người thân của cơ thể này.
Nam Khải Lận chớp thời cơ mở miệng, giọng nói trầm trầm: “Chúng ta báo cảnh sát đi.”
“Ừ, báo cảnh sát thôi.”
Lâm Tiêu Tiêu bị dọa sợ: “Mẹ, bọn họ muốn báo cảnh sát thật kìa. Hành vi vừa rồi của chúng ta có phải là tống tiền không?”
Ánh mắt Lâm Phân liếc ngang liếc dọc: “Làm gì có chuyện đó, đâu phải là tống tiền, chỉ là mẹ nói chuyện hơi nặng lời thôi, sao mức phải báo cảnh sát chứ. Cung Lâm Ly, lương tâm mày không có à, nói chuyện với mẹ mình không lễ phép như thế, lại còn dám báo cảnh sát. Trung thu năm nay và Tết mày đừng có về nhà, hừ.”
Lâm Phân kéo tay Lâm Tiêu Tiêu nhanh chóng bỏ đi, lúc đi hùng hổ bao nhiêu thì lúc về cũng hùng hổ bấy nhiêu.
Mùa hè này càng lúc càng nóng bức, chỉ còn một hai tháng nữa là đến Trung thu tháng tám.
Nguyễn Tiểu Ly cười lạnh. Bà nghĩ tôi thèm về lắm sao?
Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng vuốt ve ngực mình. Cung Lâm Ly, cô cũng không muốn về đúng không?
Mấy năm nay Cung Lâm Ly ra ngoài ở, mỗi khi đến lễ tết đều bị hai vị phụ huynh ném qua ném lại. Bọn họ đều đã có gia đình riêng nên không chào đón cô. Lần nào đến lễ tết cũng bị đá qua đá lại, vậy nên sau này cho dù đến nhà của ai thì Cung Lâm Ly cũng đều dọn ghế ra một góc ngồi như thể tàng hình giữa đám đông.
Trong đầu Nguyễn Tiểu Ly vang lên giọng nói mềm mại: “Tiểu Ly, đừng thể nghiệm cảm xúc của cơ thể này, sẽ rất đau lòng đấy.”
“Ta muốn cảm thụ,