Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nam Khải Lận bước rất nhanh, hắn muốn mau chóng về thành phố.
Nhìn nơi vắng vẻ không người ở này, Nam Khải Lận cảm thấy bực bội, lẽ ra hôm nay hắn không nên đồng ý với chủ tiệm mới đúng.
Đi được một đoạn xa, Nam Khải Lận dần chậm lại bước chân.
Đáng chết, quanh đây không có người sống, bỏ lại Khổng Tinh ở đó một mình lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao đây? Cho dù cô ta có ghê tởm, tự làm tự chịu đi chăng nữa thì hắn cũng không thể vô lương tâm.
Nếu là trước kia Nam Khải Lận sẽ không để ý tới mạng người, nhưng thế giới này lại khác, ở đây mạng người rất quý, không phải là sinh mệnh rẻ rúng mà các quý tộc có thể tùy tiện đùa giỡn như ở thế giới trước của hắn.
Nếu đã tới đây thì hắn phải tuân thủ quy tắc ở nơi này, không thể coi thường sinh mệnh.
Sắc mặt Nam Khải Lận cực kỳ lạnh, hắn xoay người chậm chạp bước ngược hướng.
…
Bên dòng suối nhỏ, Khổng Tinh khóc đến hai hốc mắt đều đỏ, lớp trang điểm cũng đã bị trôi đi phần nhiều, cô nhìn đồ ăn được bày biện trên tấm bạt xinh đẹp bên cạnh.
Tại sao anh ấy lại bỏ rơi mình?
Khổng Tinh không biết tại sao hắn không thích mình, dáng vẻ của cô không phải kiểu mà đàn ông đều thích sao?
Khổng Tinh lấy điện thoại ra gọi cho chú mình.
Khoảnh khắc điện thoại được kết nối, cô khóc lóc thảm thiết: “Chú ơi huhu…”
Chủ tiệm đang uống cà phê trong cửa hàng lập tức sửng sốt: “Tinh Tinh, sao cháu lại khóc? Không phải lúc đi còn vui vẻ lắm sao, Nam Khải Lận bắt nạt cháu hả?”
“Huhu… Chú, Nam Khải Lận đi rồi, anh ấy để lại cháu ở đây một mình.”
Nghe đến đây, chủ tiệm trở nên mất bình tĩnh: “Tại sao cậu ta lại để lại cháu một mình? Thật quá đáng, chờ cậu ta về chú nhất định sẽ trừ lương cậu ta, cho nghỉ việc luôn, dám bỏ rơi cháu của chú.”
Khổng Tinh chỉ vì sợ hãi và ấm ức nên mới gọi cho chú, nào ngờ chú lại nói như vậy. Nghĩ tới khuôn mặt đẹp trai của Nam Khải Lận, Khổng Tinh nhanh chóng giải thích: “Không phải đâu, là do cháu chọc anh ấy tức giận nên anh ấy mới bỏ đi. Chú đừng trừ lương, cũng đừng nói với anh ấy, chú làm vậy anh ấy sẽ càng ghét cháu.”
“Tinh Tinh, Nam Khải Lận ngoài đẹp trai một chút thì làm gì có chỗ nào xứng với cháu. Hôm nay chú đồng ý để trai đơn gái chiếc đi dã ngoại đã là quá lắm rồi, nếu cậu ta không biết điều thì chú đây cũng không cần cậu ta nữa.” Chủ tiệm dỗ dành cô cháu gái ngoan.
Anh trai và chị dâu của ông rất bận rộn, thế nên từ nhỏ cô cháu gái này đã do một tay ông chăm sóc, sao có thể để cho tên con trai nào bắt nạt được.
Nghe được lời này, Khổng Tinh trở nên khẩn trương: “Chú ơi, chú hiểu lầm rồi, không nghiêm trọng như chú nói đâu, chỉ là hai tụi cháu gây gổ rồi làm mình làm mẩy xíu thôi à. Cháu tin anh ấy sẽ quay lại đón cháu, không bỏ rơi cháu ở đây một mình đâu.”
Chủ tiệm nghe xong, bán tín bán nghi hỏi lại: “Có thật là nóng nảy nhất thời không? Một người đàn ông dù có tức giận thế nào đi chăng nữa cũng không thể bỏ rơi một cô gái nơi vắng vẻ được.”
Khổng Tinh sợ chú mình sẽ không thích Nam Khải Lận rồi sa thải Nam Khải Lận, khi đó cô sẽ rất khó tìm được người ta.
Khổng Tinh ngượng ngùng đáp lại: “Dạ, tụi cháu vừa cãi nhau, chắc anh ấy chưa đi xa đâu, nhất định lát nữa sẽ về đón cháu.”
Chủ tiệm nghe thấy giọng nói nũng nịu pha chút ngượng ngùng thì lập tức liên tưởng đến phương diện có thể phát sinh mâu thuẫn giữa hai người họ...
Haiz, người trẻ quá nôn nóng.
“Được rồi, lát nữa cậu ta quay lại thì gửi tin nhắn cho chú, nếu không quay lại thì chú sẽ cho xe tới đón cháu. Cháu phải cẩn thận một chút, cháu mà có chuyện gì thì chú không biết ăn nói sao với chị dâu đâu.”
“Dạ, cháu biết rồi, chú là tốt nhất.”
Khổng Tinh nịnh