Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Tiểu Tỷ Tỷ: Xin lỗi mọi người vì chương trước có chút nhầm lẫn, là Nguyễn Tiểu Ly dắt Nam Khải Lận về nhà mới nhé. Mình đã sửa chương trước lại rồi ạ.
---
Nguyễn Tiểu Ly dọn đi nhà khác vì cô muốn tránh mặt cha mẹ và em gái của nguyên chủ, chỉ như vậy cô mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới tươi sáng hơn.
Nơi ở mới của cô nằm ở ngoại thành, là một ngôi nhà nguyên căn có ba tầng rất sạch sẽ, tường vôi trắng tinh khôi.
Ngôi nhà được trang trí rất đơn giản, nhưng mỗi một món đồ bên trong đều đặc biệt thanh lịch, nhã nhặn. Một chiếc bàn tròn nhỏ kiểu cổ, bên trên có một bình hoa tươi mới cắm. Trong phòng có trải một tấm thảm hình tròn, trên mặt thảm còn đặt mấy quyển sách.
Nam Khải Lận nhìn khung cảnh này, đôi mắt hắn dường như cũng ánh lên niềm vui. Trong một thoáng chốc hắn bỗng nghi ngờ Cung Lâm Ly đang lừa mình. Thật sự là vì tìm hắn nên mới dọn đi ư?
Vậy tại sao cô lại có nhiều tâm tình nhàn nhã để trang trí nơi đây trở nên trang nhã như vậy? Căn nhà này khá trống, rất ít đồ nhưng mỗi một món đều được bày trí rất dụng tâm.
Nam Khải Lận phát hiện hắn vẫn chưa thể nhìn thấu được cô, có cảm giác cô sẽ biến mất, tan biến khỏi thế giới của hắn.
Nguyễn Tiểu Ly định đi hoa trà cho Nam Khải Lận thì đột nhiên bị hắn ôm lại.
“Lâm Ly, em rất thích, rất thích anh có đúng không?”
Thích đến mức sẽ mãi mãi không rời đi phải không?
Cơ thể Nguyễn Tiểu Ly khựng lại. Nói thích thì cô thật sự có thích, nhưng không phải là thích đến sâu tận xương tủy.
Tiểu Ác: “Tra nữ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
“Ừm, thích anh.” Nguyễn Tiểu Ly trấn an hắn.
Nam Khải Lận ôm cô chặt hơn: “Bất kể em nói gì anh cũng tin. Lâm Ly, em cũng phải tin anh. Anh thích em, anh sẽ mãi mãi ở cạnh em, đừng sợ.”
“Ừm.”
Nam Khải Lận từ từ buông cô ra.
Nguyễn Tiểu Ly tới trước tủ lấy một bình hoa quế phơi khô: “Em pha trà hoa quế cho anh nhé. Đây là hoa quế trong vườn nhà em trồng.”
“Ừ.” Nam Khải Lận đã ngồi đợi ở trước bàn tròn.
Nguyễn Tiểu Ly vừa pha trà vừa nói: “Này là nhà người ta xây. Gia đình đó dọn đi chỗ khác nên căn nhà này bị bỏ trống. Em đã mua nó lại.”
Ở những chỗ thế này rất tiện và thoải mái. Một căn nhà ba tầng, tùy ý mình trang trí, hơn nữa không gian còn lớn, dù có nói chuyện to tiếng cũng sợ bị hàng xóm than phiền.
Cửa còn có một tảng lớn thổ địa tưởng loại cái gì liền có thể loại cái gì.
Nam Khải Lận ngạc nhiên: “Em mua căn nhà này?”
Tuy rằng đây là nhà dân xây, cũng không ở trong nội ô nhưng nếu mú thì cũng phải tốn trên dưới mười vạn.
Rốt cuộc cô ấy… làm công việc gì? Sao lại đột nhiên có nhiều tiền như vậy?
Nam Khải Lận cực kỳ tò mò.
Hắn chưa từng đi tìn hiểu xem công việc chính của cô là gì, cũng không nhờ người ở văn phòng thám tử tra bởi vì hắn hy vọng có một ngày chính miệng cô sẽ nói cho hắn biết.
Không muốn tìn hiểu cô thông qua người thứ ba, Nam Khải Lận muốn tự Cung Lâm Ly nói.
Nguyễn Tiểu Ly bưng trà tới và ngồi xuống: “Gần đây em mới tìm được việc mới, hơn nữa tiền lương cũng rất ổn.”
Cô nói ra chuyện mình làm người mẫu.
Mấy này đầu nhận việc rất mệt, hơn nữa tiền lương cũng không nhiều, nhưng khi cô càng phô bày được hiệu quả của trang phục và khí chất trên người thì đương nhiên thù lao cũng tăng lên.
Công việc người mẫu này chỉ cần bạn làm thật tốt thì tiền kiếm được sẽ rất nhiều.
“Gia đình đó định để không căn nhà này, khi nghe em chấp nhận bỏ ra mấy vạn để mua lại thì họ lập tức đồng ý.”
Nếu người ta không gấp dọn đi thì căn nhà này đã không có giá như vậy. Cho nên, mọi thứ đều là vừa lúc.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn áo sơ mi và quần tây trên người Nam Khải Lận: “Mới xa nhau có mấy ngày mà hình như anh đã tìm được một công việc rất tốt rồi ấy nhỉ.”
Sau đó hai người kể cho nhau nghe tường tận những việc mình đã trải qua trong khoảng thời gian này.
Nói chuyện đến quên trời quên đất, nói nói cười cười, kể hết toàn bộ tình hình mà không giữ lại chút gì. Cuối cùng cả hai còn trao đổi số điện thoại.
Nam Khải Lận nhìn cái tên trên điện thoại. Rốt cuộc hắn đã có được số của cô.
Mặt trời chiều ngả về tây, một mảng lớn ánh nắng chiếu vào phòng khách làm cả căn phòng nhuộm lên một màu vàng ấm áp.
Nam Khải Lận đứng dậy: “Xung quanh đây có chỗ